Nhìn theo bóng lưng của anh, nụ cười trên khuôn mặt cô dần tắt.
Trần Ánh Nguyệt đứng bên cạnh lên tiếng: "Đúng là rắn chuột cùng một ổ mà! May mắn là cậu đã ly hôn với anh ta, nhà họ Bạc này không có ai là tốt cả!"
Nghe Trần Ánh Nguyệt nói vậy, cô liền thu lại ánh nhìn của mình, cười nhạt: "Ai dám nói không đúng chứ!"
Vừa dứt lời, điện thoại cô vang lên, người gọi đến là chú Vương.
Cô hơi cau mày nói: "Đi thôi, chú Vương quay lại đón chúng ta rồi."
"Đi đi đi! Chúng ta mau mau rời khỏi đây để tránh lại phải gặp những người không vừa mắt này!"
Hai người họ bước ra khỏi khách sạn, quả nhiên vừa ra ngoài đã nhìn thấy chú Vương lái xe đứng trước cổng đợi họ.
Cô đưa Trần Ánh Nguyệt trở về biệt thự trước, rồi sau đó mới quay lại phòng mình.
Có điều hai người họ đã sớm rời khỏi hội trường, nên lúc cô trở về căn hộ của mình cũng đang còn khá sớm.
Ngày mai cô còn rất nhiều công việc cần giải quyết, tối nay dạy cho Bạc Minh Tâm một bài học, cũng tiêu tốn không ít sức lực rồi, tắm xong cô liền đi ngủ sớm.
Chuyện xảy ra ở bữa tiệc tối hôm qua đã lan truyền đi rất nhanh, sáng sớm nay trên mạng bắt đầu rầm rộ bàn tán.
Bốn tháng trước, cô ly hôn với Bạc Minh Thành đã gây ra một vụ chấn động trên mạng rồi, lần này lại là chuyện liên quan đến cô, không cần tốn tiền thuê người viết thì cũng có cả tá "phóng viên mạng" lao vào xới tung câu chuyện lên.
Mới sáng sớm, cô cảm thấy tâm trạng mình có chút kỳ lạ.
Bạc Minh Tâm trong lòng ấm ức đến mức không ngủ được, cô ta chợp mắt được một lúc, khó khăn lắm mới dần vơi đi cảm giác khó chịu trong lòng, vừa vươn tay lấy điện thoại thì thấy nhóm Tô Nguyệt Lăng đã nhắn tin trong nhóm chat rằng sự việc tối qua đã được lan truyền lên mạng.
Cô ta bèn mở Facebook lên, ngỡ ngàng khi thấy những bình luận của cư dân mạng đều nói cô ta là một kẻ ngu ngốc, kiêu ngạo, còn nói Thẩm Thanh Ngọc đã làm một việc cao đẹp!
Cô ta đọc những bình luận đó, tức đến phát khóc, bữa sáng cũng không thèm ăn, cả buổi sáng nằm trong chăn khóc lóc.
Tần Minh Tú hiểu rõ sự tình, bèn thở dài: "Đang yên đang lành tự dưng con đi gây chuyện với cô ta làm gì?"
Vốn dĩ đang vô cùng ấm ức, nghe thấy Tần Minh Tú nói vậy, Bạc Minh Tâm càng cảm thấy đau lòng hơn, cô ta hét lên: "Mẹ, rốt cuộc con có phải là con gái mẹ hay không vậy! Bây giờ là cô ta ức hiếp con! Là Thẩm Thanh Ngọc cô ta bắt nạt con, mẹ không nhìn thấy sao?"
Tần Minh Tú có chút bất lực: "Con đó, thế trước đây con ức hiếp người ta ít lắm sao?"
"Đó gọi là ức hiếp cô ta sao ạ?1
Con chỉ là muốn cho cô ta biết thế nào là tự lượng sức mình, để cô ta biết thân biết phận mà rút lui đi!
Bạc Minh Tâm không cảm thấy việc trước đây cô ta làm khó cô lại được xem là