Điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.
Bạch Dương đặt tách trà xuống, cầm lên nhìn thông báo cuộc gọi, đôi mày thanh tú cau lại: “A lô, chào anh.”
“Xin lỗi Bạch tổng, đội công trình của chúng tôi xảy ra chút vấn đề, có lẽ không thể xây dựng xưởng giúp cô, cô tìm chỗ khác đi.”
Người ở đầu bên kia vừa nói xong đã cúp máy, hoàn toàn không cho Bạch Dương cơ hội nói chuyện.
“Sao thế bảo bối?” Thấy sắc mặt cô không tốt, Lục Khởi quan tâm hỏi.
Môi Bạch Dương giật giật, còn chưa kịp nói thì điện thoại lại reo lên, lần này là công ty máy móc gọi tới.
“A lô, cho hỏi là cô Bạch đúng không?”
“Là tôi.” Bạch Dương siết chặt điện thoại, nhỏ giọng trả lời hai chữ, trong lòng đã đoán được lời nói tiếp theo của đối phương.
“Là thế này cô Bạch, gần đây bên xưởng máy móc chúng tôi nhận một đơn hàng lớn ở nước ngoài, có lẽ không thể lắp đặt máy móc giúp cô, thật ngại quá, xin cô thứ lỗi.”
Nói xong, người này cũng cúp máy, tựa như Bạch Dương là tai họa, cúp máy chậm một chút sẽ bị dính phải vậy.
“Bảo bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thấy sắc mặt của cô ngày càng khó coi, Lục Khởi cũng sốt ruột.
Bạch Dương chậm rãi để điện thoại xuống, khuôn mặt lạnh tựa như băng: “Vì không để chúng ta xây nhà xưởng, Cố Việt Bân đã tạo áp lực với đội công trình và công ty máy móc chúng ta tìm được rồi.”
“Cái gì?” Lục Khởi tức giận đánh một quyền lên bàn: “Ông già đó quá vô sỉ, làm ra thủ đoạn bỉ ổi thế này, không được, anh liên lạc với bên khác xem sao.”
“E rằng vô dụng thôi, Cố Việt Bân muốn ngăn cản chúng ta, chắc chắn sẽ thông báo với những bên khác.” Bạch Dương phất tay.
Lục Khởi im lặng một lát rồi nói: