Trong mắt Phó Kình Hiên có tia sáng lóe lên: Cũng không phải, cô có thể lựa chọn không nói.
Bạch Dương: Nói, sao lại không nói chứ.
Cô cười khẽ, cũng không biết vì sao, cô lại xem đối phương như một người lắng nghe, mở tin nhắn âm thanh kể lại chuyện Cố Việt Bân làm khó mình khi nãy.
Nghe xong, Phó Kình Hiên nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy hơi chán ghét với cách làm của Cố Việt Bân.
Chỉ vì không mua được đất đã sử dụng thủ đoạn này chèn ép người khác, bỉ ổi quá.
Điện thoại đột nhiên lại rung lên.
Phó Kình Hiên rũ mắt, cúi đầu nhìn màn hình, là Bạch Dương lại gửi tin nhắn tới: Anh nói xem, bây giờ tôi nên làm gì đây?
Cuối tin nhắn còn có một icon thở dài, rất đáng yêu.
Nhìn icon này, trong đầu Phó Kình Hiên vô thức đổi mặt của icon thành mặt của Bạch Dương.
Có lẽ dáng vẻ của cô lúc này là như thế.
.
Truyện hay luôn có tại { ТгumTruуe n.M E }
Nhưng Phó Kình Hiên nhanh chóng nhận ra mình đã nghĩ một vài điều không nên nghĩ, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Vẻ mặt Bạch Dương lúc này thế nào có liên quan gì đến anh!
Anh nghĩ những chuyện này làm gì?
Z-H: Tôi không biết.
Thấy câu trả lời, Bạch Dương thầm thấy mất mát.
Lần trước, nhờ người này nghĩ cách giúp cô mới có thể thuận lợi thu mua Giai Ngẫu, lần này cô cũng không biết mình nghĩ gì, lại xem đối phương như một người có thể nhờ vả, muốn thử hỏi anh còn có cách nào không.
Nhưng bây giờ cô chợt nhận ra suy nghĩ này của mình không đúng.
“Bạch Dương, mày đúng là càng sống càng thụt lùi đi!”
Bạch Dương vỗ lên mặt mình, sau đó cầm điện thoại lên gõ chữ: Xin lỗi, tôi chỉ tùy