Cô ta bắt đầu cảm thấy khó chịu, đẩy ghế ra đứng dậy, vẻ mặt càng tái nhợt hơn: “Em vào nhà vệ sinh một lát, Kình Hiên, anh nói chuyện với ba em thêm một lát đi.”
Cô ta nhấc váy, nhanh chóng xoay người rời khỏi.
Từ nhỏ Cố Tử Yên đã dị ứng với xoài, chỉ dính một chút thôi cũng có khả năng mất mạng.
Còn chưa đi tới nhà vệ sinh cô ta đã cảm thấy hít thở không thông, bước trẹo chân suýt ngã.
“Tử Yên, Tử Yên!” Bà Cố vội vàng chạy tới đỡ con gái.
Bà Cố nhìn vẻ mặt vô cùng khó chịu của con gái thì vô cùng nôn nóng: “Con điên rồi phải không! Con dính chút xoài thôi cũng đã dị ứng.
Kình Hiên gọi cho con một ly sinh tố, sao con lại uống luôn, không muốn sống nữa à?”
“Mẹ, con, con khó chịu…” Cố Tử Yên thở hổn hển, cô ta nắm chặt tay bà Cố: “Gọi bác sĩ tới, nhất định không thể để Kình Hiên biết chuyện này.
Nếu anh ấy hỏi mẹ nhất định phải nói con rất thích ăn xoài.”
“Đã lúc này rồi mà con còn nói vậy!” Bà Cố trách móc, muốn đỡ Cố Tử Yên vào phòng nghỉ ngơi.
Ai ngờ chưa đi được vài bước, Cố Tử Yên đã khó chịu ngất đi trong tay bà ta.
“Tử Yên!” Bà Cố nôn nóng muốn khóc, lúng túng không biết làm sao: “Có ai không! Có ai không!”
Trong phòng tiệc, Phó Kình Hiên nói chuyện với Cố Việt Bân rất lâu.
Đến khi anh nhìn đồng hồ đeo tay thì đã hai mươi phút trôi qua, Cố Tử Yên vẫn chưa trở lại.
Cố Tử Yên vừa mới khỏe lại, Phó Kình Hiên sợ sức khỏe cô lại xảy ra vấn đề gì, đẩy ghế đứng dậy: “Bác trai, cháu đi tìm Tử Yên.”
“Cháu đừng lo lắng, Tử Yên không sao.” Đúng lúc bà Cố trở về, nghe thấy Phó Kình Hiên nói vậy thì mỉm cười nói: “Hôm nay con bé đi theo hai bác bận cả ngày, hơi buồn ngủ nên bác đưa nó vào phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát.”
Bà Cố lại nói tiếp: “Hôm nay cháu cũng vất vả rồi Kình Hiên, trở về nghỉ ngơi sớm đi.
Chờ Tử Yên tỉnh bác và bác trai sẽ đưa con bé về.”
Buổi tiệc đã gần kết thúc, đúng là Phó Kình Hiên hơi mệt mỏi thật.
“Vậy làm phiền bác.” Phó Kình Hiên trầm giọng nói: “Chờ công ty không bận nữa, mong là hai bác nể mặt tới ăn bữa cơm cùng mẹ cháu.”
Bà Cố cười nói: “Nhất định rồi, cháu về đi đường cẩn thận.”
Phó Kình Hiên cầm áo khoác rời đi.
Lúc đi tới cửa thì anh quay đầu lại nhìn, bà Cố đang nói gì đó với Cố Việt Bân, sau đó hai người nhanh chóng đi ra phía sau phòng tiệc, bước đi rất vội vàng.
Ven đường ngoài khách sạn, trợ lý Trương đã đợi sẵn từ lâu.
Thấy Phó Kình Hiên đi ra thì vội vàng mở cửa sau xe.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh về phía nhà họ Phó.
Lúc này yên tĩnh lại, Phó Kình Hiên càng cảm thấy bực dọc,