Lúc này, điện thoại trong túi áo vest của anh rung lên, lúc anh lấy điện thoại ra thì sờ thấy một vật cứng nho nhỏ.
Phó Kình Hiên xem điện thoại trước, thấy Cố Tử Yên nhắn hỏi anh đã về tới nhà chưa.
Sau khi trả lời tin nhắn, anh mới nương theo ánh đèn trong xe nhìn chiếc nhẫn trong tay.
Anh nhanh chóng nhớ tới ngày anh và Bạch Dương tới Ủy ban ly dị.
Sau khi ra ngoài, anh tháo nhẫn cưới ra vứt đại vào trong túi áo.
Hẳn là người giúp việc trong nhà thấy đây là đồ quý giá nên không dám di chuyển nó, sau khi giặt sạch bộ vest thì lại thả nhẫn vào chỗ cũ.
Anh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn này khá lâu, sau đó hỏi: “Chiếc nhẫn này do tôi mua sao?”
Trợ lý Trương nhìn Phó Kình Hiên qua kính chiếu hậu, còn có chiếc nhẫn trong tay anh, cẩn thận nói: “Lúc đầu khi anh kết hôn với cô Bạch, anh nói cho cô Bạch những thứ liên quan tới lễ cưới thì khó mà ăn nói với cô Cố, nên không có áo cưới và hôn lễ long trọng, chỉ làm đơn giản nhất có thể.”
“Còn có, anh để cô Bạch tự chọn nhẫn cưới, nhưng…” Anh ta dừng lại trong chốc lát rồi lại nói tiếp: “Anh không đưa một đồng nào cho cô Bạch, cũng không dặn tôi lo liệu việc này, nên nhẫn cưới là do cô Bạch tự mua.”
Nghe trợ lý Trương nói vậy, ánh mắt anh nhìn chiếc nhẫn càng thêm nặng nề.
Anh nghĩ tới ngày ly dị, nghĩ tới dáng vẻ phóng khoáng ngang ngược, kiêu ngạo của Bạch Dương.
Kết hôn sáu năm, Bạch Dương chưa từng đòi hỏi anh điều gì, ngay cả ly dị cũng không đòi chia bất cứ tài sản nào.
Trợ lý Trương chờ mãi không thấy Phó Kình Hiên nói chuyện, không đoán được ý anh nên ướm lời hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh có cần tôi xử lý nhẫn thay anh không?”
“Sáng mai cậu tới công