Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng Bạch Dương, không ngăn cản cô rời đi.
Bởi vì anh biết, ngăn cản cũng vô ích, còn không bằng dùng những cách khác cứu Tử Yên.
Phó Kình Hiên mắt sâu như núi, cũng xoay người rời đi.
Bên kia, trong thang máy.
Lục Khởi vẫn còn hùng hùng hổ hổ: “Phó Kình Hiên quá hồ đồ, không biết xấu hổ lời như vậy cũng nói được.”
“Được rồi, em cũng không giận, anh còn tức cái gì!?” Bạch Dương nhìn dáng vẻ anh ấy tức giận, cười cười.
Lục Khởi bĩu môi: “Bảo bối, em không giận thật à?”
“Ừ, giận một lúc cũng được, giận quá lâu thì không đáng, dù sao cũng là người không quan trọng.” Bạch Dương nhàn nhạt trả lời.
Lục Khởi hưng phấn chớp mắt: “Bảo bối nói đúng, bọn họ chính là người không quan trọng, thế nhưng...”
“Cái gì!?” Bạch Dương đi ra khỏi thang máy.
Lục Khởi đi sát bên cạnh cô: “Phó Kình Hiên lần này không làm em từ bỏ ý định, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, sợ sẽ làm gì đó.”
Ánh mắt Bạch Dương tối lại: “Nếu quả thật là như vậy thì làm tới thôi, dù sao em chỉ có một mình, chân đất không sợ mang giày, chẳng có gì đáng lo.”
Lục Khởi sợ hết hồn: “Bé yêu, đừng như vậy, em có chuyện gì thì anh làm thế nào?”
Bạch Dương liếc anh: “Được rồi, em chỉ nói vậy thôi, anh còn tưởng thật.”
Nhưng nếu như Phó Kình Hiên thật sự chọc tới cô.
Cô cũng không phải là không thể kéo anh ta cùng nhau nhau chấm hết.
Đang nói chuyện, đến phòng làm việc.
Bạch Dương đẩy cửa đi vào, cầm điện thoại ra gọi báo cảnh sát.
Cảnh