Bạch Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe mô tô hạng nặng màu đen, đang nhanh chóng vọt tới chỗ mình.
Bạch Dương sợ sắc mặt trắng nhợt, hai chân trở nên cứng ngắc không cách nào nhúc nhích.
Mắt thấy xe gắn máy sắp đụng vào mình, cô theo bản năng rụt cổ, nhắm hai mắt lại.
Vốn tưởng rằng mình sẽ bị đâm bay ra ngoài, sau đó Bạch Dương chỉ cảm thấy bả vai đau xót.
Ngay sau đó, túi trên vai cô bị người trên xe máy kéo đi.
Mà bởi vì lực kéo nên cơ thể Bạch Dương ngã xuống bên cạnh.
May là xe cô bên cạnh, dù không ngã xuống đất, nhưng bụng lại đè lên đèn xe, đau tới mức phải hét lên, đổ mồ hôi lạnh.
“A...” Bạch Dương hít một ngụm khí lạnh, xoa xoa bụng.
Nhưng rất nhanh, cô bỏ tay trên bụng ra, sau đó mở cửa xe, chịu đựng cơn đau thắt trong bụng, lái xe đuổi theo.
Cô nhất định phải lấy túi về.
Ở trong đó ngoài giấy chứng minh của cô, còn có điện thoại di động, trong điện thoại có cuộc ghi âm nói chuyện của cô và Phó Kình Hiên, trong phần thu âm đó, có chứng cớ Cố Tử Yên đẩy cô xuống tầng, tuyệt đối không thể bỏ.
Bạch Dương nhíu thật chặt đôi mày thanh tú, đạp mạnh cần ga đuổi theo.
Trợ lý Trương lái xe tới, vừa hay thấy cảnh xe cô chạy đi, không nhịn được nghi hoặc nói: “Tổng giám đốc Phó, vừa rồi hình như là xe cô Bạch, cô ấy mở xe rất nhanh, giống như đang đuổi theo người ta.”
Đuổi người?
Phó Kình Hiên ngồi sau đang che khóe miệng mở mắt ra: “Đuổi ai?”
“Không biết, không nhìn thấy.” Trợ lý Trương lắc đầu.
Phó Kình Hiên