Trợ lý Trương cầm một tập tài liệu, vẻ mặt phức tạp bước vào trong phòng làm việc: “Tổng Giám đốc Phó.”
“Có chuyện gì?” Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không ngẩng đầu hỏi.
Trợ lý Trương đứng ngay trước bàn làm việc của anh, hít sâu một hơi nói: “Anh sai tôi tới bệnh viện hỏi tình hình sức khỏe của cô Bạch, tôi hỏi được rồi.”
Phó Kình Hiên dừng động tác gõ bàn phím, ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Kết quả thế nào?”
“Cô ấy… cô ấy mang thai.” Trợ lý Trương trả lời với vẻ mặt kỳ lạ.
Con ngươi trong mắt Phó Kình Hiên co lại, ngơ ngẩn cả người.
Mấy giây sau anh mới hồi phục tinh thần, giọng nói không hề che giấu vẻ ngạc nhiên: “Cậu nói gì, cô ấy mang thai?”
“Không sai, hơn một tháng rồi.” Trợ lý Trương gật đầu.
Cô Bạch và Tổng Giám đốc Phó cũng mới ly hôn hơn một tháng.
Như vậy thì có thể thấy, cô Bạch vừa ly hôn với Tổng Giám đốc Phó xong đã gì đó với cậu Lục.
Phó Kình Hiên rũ mắt, không để người khác nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh, nhưng trong lòng anh lại dậy sóng cuồn cuộn.
Hơn một tháng…
Từ đêm đó của anh và cô đến hiện giờ cũng chỉ khoảng một tháng, cho nên có khi nào đứa bé trong bụng cô là của anh không?
Tim đập nhanh hơn, bàn tay đặt trên chuột của anh không nhịn được nắm chặt lại, đủ thấy tâm trạng hiện giờ của anh không hề bình tĩnh.
Trợ lý Trương nhìn thấy cũng không cảm thấy lạ.
Anh ta hiểu rất rõ, trong lòng Tổng Giám đốc Phó cũng có cô Bạch.
Thế