Trợ lý Trương cẩn thận quan sát vẻ mặt anh: “Tổng Giám đốc, anh đừng gấp.
Nhỡ đâu đứa bé không phải con anh mà là con cậu Lục thì sao?”
Nghe thấy câu này, vẻ mặt Phó Kình Hiên lập tức sa sầm, áp suất thấp bao phủ quanh người.
Tuy anh biết đứa bé trong bụng Bạch Dương chưa chắc đã là của anh.
Nhưng nghĩ đến việc có khả năng là của người khác, anh lại cảm thấy buồn bực khó hiểu trong lòng.
Phó Kình Hiên kéo cà vạt, giọng nói trầm thấp: “Cậu sai người canh chừng Bạch Dương cẩn thận, cố hết sức dò la từ cô ấy xem rốt cuộc ba đứa bé là ai.”
“Đã rõ.” Trợ lý Trương gật đầu đồng ý, sau đó xoay người ra ngoài.
Trong phòng làm việc chỉ còn mình Phó Kình Hiên.
Anh lấy tay chống trán, ánh mắt hơi híp lại, trong đầu toàn là chuyện Bạch Dương mang thai, không thể nào tiếp tục tập trung vào công việc.
Cho đến khi tan làm, anh mới đứng dậy, cầm lấy áo khoác đặt trên ghế dựa, bước ra ngoài.
Phó Kình Hiên không trở về nhà họ Phó mà lái xe tới vịnh Tiên Thủy.
Thực tế thì chính anh cũng không biết vì sao lại tới nơi này, đến khi anh phản ứng lại thì anh đã đến nơi mất rồi.
Xe dừng dưới tòa nhà Bạch Dương ở, nhưng Phó Kình Hiên không xuống xe.
Anh hạ cửa kính xe, châm một điếu thuốc hút.
Khói thuốc bốc lên, che phủ mặt anh, tầm nhìn mờ ảo, tạo ra cảm giác thần bí.
Ầm!
Bầu trời bỗng nhiên dậy sấm, còn nổi gió lớn.
Ngay sau đó, giọt mưa to như hạt đậu bắt đầu rơi ào ào, nhanh chóng làm ướt mặt đường.
Nước mưa còn bay vào trong cửa sổ xe,