“Không phải chứ, yếu như vậy?” Bạch Dương giật giật khóe miệng.
Khó mà tưởng tượng được một người đàn ông cao lớn như vậy lại ngất xỉu chỉ vì bị sốt.
Bạch Dương thở dài, nhẫn nhịn không ném anh ra ngoài tự sinh tự diệt, dìu người vào trong nhà.
Đến phòng khách, cô dùng sức ném anh lên sofa.
Khoảng khắc người Phó Kình Hiên đụng phải sofa, anh bỗng nhiên bực bội hừ hừ, hai mày cũng nhíu chặt lại, thế nhưng không tỉnh lại.
“Hở?” Bạch Dương hơi sửng sốt.
Sao, cô ném đau anh?
Cô cũng không nghĩ nhiều, khom người tìm điện thoại trong túi áo Phó Kình Hiên, muốn gọi trợ lý Trương tới đón anh.
Nhưng điện thoại của anh không thiết kế mở khóa bằng vân tay, mà là mật khẩu.
Bạch Dương không biết mật khẩu là gì, thử bừa vài cái, có sinh nhật của anh, của Cố Tử Yên, nhưng đều không phải.
Sau cùng, cô bỏ cuộc, cầm điện thoại của mình bảo bên phục vụ cho một bác sĩ lên đây.
Dù thế nào thì Phó Kình Hiên ngã xuống trước nhà cô, nếu cô không gọi bác sĩ khám cho anh, nhỡ đâu anh biến thành một kẻ ngốc thì trách nhiệm cũng thuộc về cô.
Gọi điện thoại xong, Bạch Dương để điện thoại xuống, nhìn chằm chằm mái tóc và bả vai ướt đẫm của anh một lát.
Cô nghĩ, nếu để anh tiếp tục mặc quần áo ướt thì sẽ sốt cao hơn, sau cùng cô thở dài, vươn tay cởi quần áo cho anh.
Có lúc cô thật sự ghét cái tính mềm lòng của bản thân.
Nhưng hết cách, nhìn thấy rồi thì không thể coi như không thấy được.
“Ơ?” Vừa cởi cúc áo sơ mi của Phó Kình Hiên, Bạch Dương liếc mắt nhìn thì thấy trên vai phải của anh, mơ hồ lộ ra một vùng da đỏ tím.
Bạch Dương híp mắt, đoán ra gì đó, nhanh chóng lật mạnh người Phó Kình Hiên lại.
Sau đó cô bị dọa sợ ngây người, bịt miệng lại, hít một hơi lạnh.
Trời ạ, gần