Một lát sau, Lục Khởi ngẩng đầu nhìn cô, hoàn toàn không che giấu cảm giác nghĩ mà sợ: “Cục cưng, chẳng lẽ chúng ta thật sự muốn bỏ qua chuyện này à? Nghĩ lại anh cũng không cam tâm, xuýt nữa là em…”
Câu tiếp theo, anh ta không nói hết nhưng ý tứ không nói cũng biết.
Bạch Dương hiểu rõ: “Đương nhiên là không, Cố Tử Yên muốn giết em, sao em có thể bỏ qua như vậy, mối thù lần này em sẽ nhớ kỹ, sau này sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi, anh yên tâm, em không phải người bị bắt nạt mà còn cố chịu đựng.”
Lúc này Lục Khởi mới vừa lòng: “Vậy là tốt rồi, dù em làm gì, anh cũng ở phía sau em.”
Anh ta dịu dàng nhìn cô.
Bạch Dương hơi hoảng hốt.
Đây vẫn là lần đầu tiên Bạch Dương nhìn thấy anh ta đứng đắn như vậy.
“Vâng.” Bạch Dương cười gật đầu.
Lúc này, cửa văn phòng bị gõ vang.
Bạch Dương nhìn sang: “Mời vào.”
Thư ký Đồng đẩy cửa đi vào, liếc nhìn Lục Khởi, sau đó mới báo cáo với Bạch Dương: “Sếp Bạch, người phụ trách của mấy công ty con của tập đoàn Phó Thị đến đây, nói muốn hợp tác với chúng ta.”
“Công ty con của tập đoàn Phó Thị?” Lục Khởi nhíu mày.
“Đúng vậy.” Thư ký Đồng gật đầu.
“Những công ty nào vậy?” Bạch Dương hỏi.
Thư ký Đồng kể ra một loạt tên.
Bạch Dương cười châm biếm: “Thế mà lại là mấy công ty này, tôi biết rồi, đây là Phó Kình Hiên bồi thường cho tôi, thì ra anh ta biết bảo vệ Cố Tử Yên là không đúng.”
Lục Khởi tức giận đỏ mắt: “Ai cần anh ta bồi thường, cô đuổi mấy người kia đi.”
Anh ta nói với thư ký Đồng.
Thư ký Đồng còn chưa trả lời đã bị Bạch Dương ngăn lại: “Đừng.”
“Cục cưng, không phải em sẽ nhận đấy chứ?”