Bạch Dương đáp lại bằng một nụ cười: “Được rồi, chúng ta đi gặp mấy người quản lý này một chút đi.”
“Đi.” Lục Khởi gật đầu, cũng đứng dậy theo.
Hai giờ sau, Bạch Dương và Lục Khởi tiễn mấy người quản lý kia đi.
Bởi vì Phó Kình Hiên mang tâm lý bù đắp đến hợp tác, cho nên điều kiện hợp tác đều nghiêng về phía Bạch Dương.
Đương nhiên, Bạch Dương và mấy người quản lý thuận lợi ký hợp đồng.
Sau khi trợ lý Trương nhận được tin tức, anh ta lập tức đi thông báo cho Phó Kình Hiên.
Đôi chân mày đang nhí chặt của Phó Kình Hiên cuối cùng cũng có thể dãn ra: “Biết rồi.”
Bạch Dương chấp nhận hợp tác.
Xem ra cô ấy đã bỏ qua chuyện Cố Tử Yên đẩy cô ấy xuống lầu.
Nghĩ như vậy, Phó Kình Hiên cảm thấy mình đã có thể đặt tảng đá trong lòng xuống.
“Đúng rồi.” Anh ta ngẩng đầu hỏi trợ lý Trương: “Bên phía Bạch Dương vẫn chưa có tin tức cô ấy mang thai con ai à?”
Trợ lý Trương lắc đầu: “Vẫn chưa, hình như cô Bạch không biết mình mang thai, căn bản không nhắc tới với bất kỳ ai, kể cả anh Lục.”
Cho nên đương nhiên người anh ta sắp xếp đến đó cũng không biết đứa bé trong bụng cô Bạch rốt cuộc là của ai.
Phó Kình Hiên mím môi.
Trợ lý Trương đánh giá sắc mặt anh: “Tổng giám đốc Phó, hay là chúng ta tiết lộ chút tin tức cho anh Lục, để anh Lục đi hỏi cô Bạch, nói không chừng cô Bạch sẽ nói.”
Ánh mắt Phó Kình Hiên khẽ động, giống như cũng có hơi lung lay.
Nhưng cuối cùng, không biết xuất phát từ tâm tư