Làm sao cô biết vì sao chứ!?
Ngay khi Bạch Dương đang phiền muộn, Phó Kình Hiên uống một ngụm cafe rồi nói: “Yên tâm đi, tôi không làm gì cô, tôi đưa cô vào trong phòng rồi rời đi ngay.”
Vẻ mặt anh lành lạnh, không hề chột dạ chút nào.
Bạch Dương bình tĩnh nhìn anh một lát, nhưng cũng không nhìn ra bất kỳ khác thường nào, không khỏi tin tưởng lời nói của anh.
Có lẽ dấu hôn trên cổ cô thật sự không phải do anh làm, nhưng không phải anh thì là ai làm chứ?
Chẳng lẽ tối hôm qua sau khi anh rời đi, còn có người khác vào phòng cô?
Nghĩ đến đây, bàn tay Bạch Dương siết chặt, lồng ngực không nhịn được lên xuống dữ dội, tức giận rồi.
Cô thật sự không ngờ đến, thế mà cô lại bị… “Bảo bối, anh thay xong rồi.” Lúc này, giọng nói Lục Khởi truyền đến, cắt ngang suy nghĩ của Bạch Dương.
Bạch Dương nhìn Lục Khởi, trầm giọng hỏi: “Nửa đêm hôm qua anh có ra ngoài không?”
“Ra ngoài?” Lục Khởi nháy nháy mắt: “Không, anh ngủ một giấc đến tận sáng, em hỏi anh chuyện này làm gì!?”
Bạch Dương nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh ta, xác định anh ta không nói dối, xua tay nói: “Không có gì.”
Cũng không phải Lục Khởi, nơi này chỉ có bốn người đàn ông, trừ Phó Kình Hiên và Lục Khởi thì còn Trình Minh Viễn và Phó Kình Duy.
Cũng không thể nào là Phó Kình Duy, mới mười mấy tuổi, vậy cũng chỉ còn lại Trình Minh Viễn mà thôi.
Khi đang suy nghĩ, Trình Minh Viễn xuất hiện, trong tay xoay xoay chìa khóa xe, cà lơ phất phơ đi đến: “Đã đổ đầy xăng cho xe rồi, tôi còn dặn đầu bếp để rất nhiều đồ ăn lên xe nữa, giữa trưa chúng ta không xuống, ăn ở trên núi, mọi người…”
Còn chưa nói hết lời, anh ta đã cảm giác thấy một ánh mắt sắc bén đang dò xét khắp người mình, khiến anh ta không nói tiếp được nữa.
“Bạch Dương, sao