Nơi này cách lối vào nơi leo núi hai cây số, đi bộ qua đó rất chậm, nên vẫn phải lái xe.
Một nhóm bảy người ngồi lên hai chiếc xe, chạy về phía chân núi.
Năm người Bạch Dương ngồi một xe, hai người Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên ngồi một xe.
Bởi vì không ai muốn ngồi cùng bọn họ, ngay cả Phó Kình Duy cũng không muốn.
Có thể tưởng tượng được, bây giờ hai người Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên không được mọi người chào đón đến nhường nào.
Đến chân núi, bảy người xuống xe, bắt đầu leo núi.
Cố Tử Yên ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, trên mặt lộ ra ý muốn thối lui: “Cao quá, Kình Hiên, chúng ta thật sự muốn leo lên, mà không đi cáp treo sao?”
Phó Kình Hiên vẫn chưa trả lời, Lục Khởi đã lên tiếng trước: “Sao vậy, cô muốn đi cáp treo lên núi?”
“Không được sao?” Cố Tử Yên nhìn anh ta, ánh mắt đầy vô tội.
Lục Khởi bĩu môi: “Cũng không phải không thể được, nhưng trước đó chúng ta đã nói rồi, lên núi không đi cáp treo, xuống núi mới đi, nếu không còn gọi gì là leo núi.”
“Nhưng cao quá.” Cố Tử Yên cắn môi, trong giọng nói mang đầy kháng cự.
“Vậy cô trở về đi, đừng ở đây ảnh hưởng thú vui leo núi của chúng tôi.” Lục Khởi không nhịn được nói.
“Anh…” Sắc mặt Cố Tử Yên đỏ rần, sau đó nhìn về phía Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên hỏi: “Tử Yên, em muốn trở về không? Nếu muốn thì anh đưa em về.”
“Em…”
“Ôi, chẳng lẽ một chút khổ cực mà cô Cố cũng không chịu nổi sao?” Còn không đợi Cố Tử Yên trả lời, Trình Minh Viễn cắt ngang lời cô ta nói.
Trong lòng Cố Tử Yên dâng lên dự cảm không tốt.
Bạch Dương và Trần Thi Hàm nhìn nhau