Lục Khởi cũng đứng dậy, cười vỗ vỗ vai anh ta: “Tên ngốc, sự hoảng loạn lúc nãy của cậu đã viết đầy lên mặt rồi, ai mà chẳng nhìn ra là cậu.”
“Là… là như vậy sao?” Phó Kình Duy ngây người, chớp mắt.
Bạch Dương và hai người Trình Minh Viễn, Trần Thi Hàm thấy anh ta như vậy, không nhịn được bật cười.
Lục Khởi thở dài: “Haiz, đúng là một tên ngốc.”
Phó Kình Duy gương mặt đỏ bừng: “Ai ngốc chứ, tôi chỉ là không thạo giả bộ, nói dối mà thôi, không giống ai đó…”
Anh ta khinh thường nhìn người phụ nữ bên cạnh Phó Kình Hiên.
Cố Tử Yên tức đến mức siết chặt nắm đấm, hận không thể xé nát Phó Kình Duy.
Cô ta vốn định đợi sau khi kết hôn với Kình Hiên, chỉ đuổi anh ta và người đàn bà đanh đá Vu Y Cơ ra khỏi biệt thự nhà họ Phó thôi.
Nhưng bây giờ cô ta thay đổi chủ ý rồi, cô ta phải triệt để đuổi hai mẹ con này ra khỏi nhà họ Phó, đây chính là kết cục của việc đắc tội cô ta.
“Được rồi Phó Kình Duy, mau xin lỗi Tử Yên đi.” Phó Kình Hiên nhíu mày, mất kiên nhẫn thúc giục.
Phó Kình Duy tự biết chừng mực cúi đầu: “Xin lỗi.”
Ngữ khí của cậu ta không hề tình nguyện.
Xung quanh Phó Kình Hiên tràn ngập băng giá: “Phó Kình Duy, thành ý của em đâu.”
Phó Kình Duy vểnh môi lên rất cao, tăng âm lượng: “Xin lỗi chị Tử Yên, lần này được rồi chứ?”
“Được rồi, được rồi.” Cố Tử Yên vội vàng cười xua tay, tỏ ý đã tha thứ cho cậu ta.
Phó Kình Duy hừ một tiếng, quay người đến nơi không