“Kình Hiên, em cũng đi rửa tay.” Lúc này, Cố Tử Yên bỗng nhiên nói với Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương đang quỳ bên suối, không lập tức đồng ý: “Lát nữa hẵng đi, đợi Bạch Dương rửa xong đã.”
Bây giờ anh hoàn toàn không yên tâm để Cố Tử Yên và Bạch Dương một mình ở với nhau.
Không phải không yên tâm Bạch Dương, mà là không yên tâm Tử Yên, ai cũng không biết nhân cách thứ hai của Tử Yên, sẽ xuất hiện lúc nào.
“Nhưng tay em toàn là mồ hôi, không thoải mái chút nào.” Cố Tử Yên xòe tay cho Phó Kình Hiên xem.
Phó Kình Hiên nhìn lòng bàn tay cô ta ướt đẫm, vẫn không đồng ý: “Đợi thêm chút nữa đi.”
“Được thôi.” Ánh mắt Cố Tử Yên chán chường, cúi thấp đầu, hơi thất vọng.
Nếu là trước đây, nhìn thấy cô ta như vậy, Phó Kình Hiên đã mềm lòng rồi.
Nhưng lúc này, nội tâm của anh lại không chút xúc động, anh thậm chí cảm thấy nhất cử nhất động của cô ta, hình như ảnh hưởng đến anh không lớn như ngày trước, ngược lại là Bạch Dương… Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng của Bạch Dương, ánh mắt sâu xa.
“Anh, anh qua đây chút đi.” Ở nơi xa, Phó Kình Duy vẫy tay với Phó Kình Hiên.
“Anh qua đó xem thử.” Phó Kình Hiên nói với Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên gật đầu: “Anh đi đi.”
Phó Kình Hiên ừm một tiếng, nhấc chân đi về phía Phó Kình Duy: “Gọi anh qua đây làm gì?”
“Em có lời muốn nói với anh.” Phó Kình Duy thần bí cười hề hề.
Cố Tử Yên nhìn hai anh em đang nói chuyện, không rõ có phải Phó Kình Duy lại đang nói xấu cô ta với Phó Kình Hiên không.
Nhưng cho dù có phải hay không, cô ta cũng chẳng quan