Không ngờ thằng nhóc này lại khai ra nhanh như vậy, đúng là vô dụng.
Phó Kình Duy nhận ra ánh mắt của anh ta, cúi thấp đầu vì tự biết mình đuối lý.
Cậu ta cũng không muốn thừa nhận nhanh như vậy, cậu ta thật sự không giỏi nói dối, hơn nữa lại rất sợ người anh trai này.
Cậu ta vừa bị anh trai trừng mắt, lại không xong rồi.
Phó Kình Hiên biết Lục Khởi đang chơi xấu, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó nhìn sang Bạch Dương: “Cô cũng không muốn thừa nhận à? Các người đánh Tử Yên, đơn giản chỉ vì trả thù chuyện Tử Yên đã làm với cô ban sáng, không phải sao?”
Bạch Dương mở mắt, trong mắt không hề có vẻ gì buồn ngủ, bình tĩnh và vô cảm nhìn anh: “Anh có chứng cứ gì không?”
Phó Kình Hiên nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô, chân mày nhíu lại, trong lòng rất phiền não.
Anh không thích cô nhìn anh với ánh mắt như vậy.
Nhưng anh lại không thể giải thích được vì sao mình không thích.
“Đúng vậy, anh có chứng cứ gì chứng minh Cố Tử Yên bị đánh là do chúng tôi trả thù cô ta không?” Lục Khởi khoanh tay trước ngực cũng nói.
“Vết thương trên người tôi chính là chứng cứ.” Lúc này, giọng nói của Cố Tử Yên vọng đến.
Mọi người nhìn lại.
Cố Tử Yên đã tắm rửa xong, thay bộ quần áo khác rồi đi lên đây.
Mọi người thấy từng vết bầm tím trên mặt cô ta, không nhịn được lại cười ha ha.
Gương mặt Cố Tử Yên lúc xanh lúc trắng, rất khó coi: “Các người cười cái gì?”
“Không