Theo lý thuyết, Cố Tử Yên bị bọn họ đánh, ánh mắt anh nhìn cô đáng lẽ phải là ghét bỏ thậm chí là tức giận.
Nhưng không có, từ đầu đến cuối anh đều không nhìn cô bằng ánh mắt như thế, thậm chí trong ánh mắt khi nãy còn xen lẫn điều gì đó mà cô không nói ra được.
“Anh ta bị điên à” Lục Khởi lẩm bẩm.
Bạch Dương che miệng ngáp một cái: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, về ngủ thôi.”.
Truyện Trọng Sinh
“Về thôi về thôi” Mấy người Trình Minh Viễn cũng gật đầu đi về phòng của mình.
Trên tầng hai, bên ngoài cửa phòng của Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên hất tay Phó Kình Hiên ra: “Kình Hiên, em thật sự thấy không cam tâm!”
“Anh biết, nhưng cũng hết cách rồi, rõ ràng mấy người Bạch Dương đã lên kế hoạch từ trước, cho nên mới không để lại bất kỳ chứng cứ nào.” Phó Kình Hiên hờ hững nói.
Cố Tử Yên đỏ mắt: “Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như thế à?”
“Nếu không thì làm thế nào, buổi sáng lúc nhân cách thứ hai của em dụ rắn cắn Bạch Dương cũng không để lại chứng cứ, buổi tối mấy người Bạch Dương đánh em chính là vì báo thù chuyện ban ngày, cho nên chuyện này coi như chịu thiệt, bỏ qua thôi.” Phó Kình Hiên xoa huyệt thái dương, hơi mệt mỏi nói.
Cố Tử Yên cúi đầu không nói một lời.
Bỏ qua? Sao có thể bỏ qua được.
Từ trước đến giờ luôn là cô ta làm khó người khác, chưa ai có thể làm khó cô ta, dù cô ta biết Bạch Dương đang trả thù cô †a cũng sẽ không bỏ qua, hãy đợi đấy!
Trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài miệng Cố Tử Yên vẫn đồng ý: “Em biết rồi.”
Phó Kình Hiên thấy cô ta đã hiểu thì sờ đầu cô ta: “Được rồi, vê phòng trước đi, ngày mai anh dẫn em