“Thôi đi.” Bạch Dương dở khóc dở cười nhìn anh ta.
Phó Kình Hiên ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, hai tay siết chặt, vẻ mặt vô cùng u ám.
Cố Tử Yên cảm nhận được sự khác thường của anh, trong mắt có ánh sáng loé lên, tỏ vẻ ghen tị.
“Kình Hiên, tình cảm của cô Bạch và anh Lục tốt thật.” Cố Tử Yên cười nói.
Phó Kình Hiên thu hồi tầm mắt, rũ mắt xuống giấu đi ý lạnh trong mắt, lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”
Anh sợ nếu mình còn không đi, mình thật sự sẽ không nhịn được tiến lên kéo Lục Khởi ra.
Dù anh không biết tại sao mình lại có suy nghĩ này.
Cố Tử Yên gật đầu: “Được.”
Một nhóm bảy người chia ra ba chiếc xe rời khỏi đây.
Bạch Dương và Lục Khởi đến nhà họ Lục.
Vừa đi vào, bà Lục đã thân thiết kéo tay Bạch Dương: “Tiểu Dương, hai ngày nay chơi thế nào?”
“Rất vui ạ” Bạch Dương nhận lấy trái cây bà Lục đưa tới, cười trả lời.
Bà Lục cũng cười: “Vui vẻ là được, vậy có xảy ra chuyện đặc biệt gì không?”
“Chuyện đặc biệt?” Bạch Dương nghi ngờ chớp mắt: “Bác gái muốn nói về cái gì?”
Nụ cười trên mặt bà Lục dần cứng đờ: “Ví dụ như rơi xuống hố hay cửa bị khoá ấy, chẳng lẽ cháu và A Khởi không gặp à?”
“Không có.” Bạch Dương lắc đầu: “Sao bác gái lại cảm thấy bọn cháu sẽ gặp chuyện đó vậy?”
Trong mắt bà Lục loé lên vẻ chột dạ, xua tay cười ha hả: “Bác chỉ đoán bừa thôi, hai ngày trước xem phim, thấy nam nữ chính trong phim ra ngoài chơi thường hay gặp phải chuyện như thế, cho nên bác mới hỏi hai đứa có gặp phải không.”
Bạch Dương hiểu ra gật đầu, sau đó lại bất cười: “Yên tâm đi bác gái, phim là phim, đời thực là đời thực, đời thực sao có thể giống với trong phim được.”
“Cũng đúng.” Bà Lục gượng cười, sau