“Không cần đâu, lát nữa tôi còn có việc, xin phép rời đi trước.” Bạch Dương cười, từ chối.
Có việc là thật, nhưng cô không muốn ở đây lâu hơn nữa cũng là thật.
Dù sao cũng ít người biết cô là vợ cũ của Phó Kình Hiên, chẳng may cô ở lại đây lâu, có người truyền đến tai Cố Tử Yên thì người phụ nữ điên rồ đó chắc chắn sẽ gây chuyện cho xem.
Trợ lý Trương thấy Bạch Dương kiên quyết muốn đi thì cũng không khuyên ngăn cô nữa, anh ta cười đưa cô đến trước thang máy.
Bạch Dương nói tạm biệt lần nữa, sau đó cô đi vào thang máy, rồi lái thẳng xe rời khỏi tập đoàn Phó thị.
Cô vừa đi khỏi, lại có một chiếc xe màu đỏ đỗ đúng vị trí ban nãy cô đỗ xe.
Cửa xe được mở ra, Cố Tử Yên đi từ bên trong ra, ánh mắt u ám nhìn theo Bạch Dương rời đi, siết chặt lòng bàn tay.
Chiếc xe ban nãy vừa lái đi là xe của Bạch Dương, bởi vì cô ta nhận ra biển số xe.
Cho nên Bạch Dương đã đến tập đoàn Phó thị ư?
Cố Tử Yên nheo mắt lại, ngay sau đó khôi phục lại dáng vẻ mỉm cười thường ngày trên mặt, rồi đi vào cửa chính của tập đoàn.
Đi đến trước quầy lễ tân, lễ tân nhìn thấy cô ta thì lập tức chào: “Cô Cố, cô đến rồi ạ.
Cô Cố là vợ sắp cưới của Tổng Giám đốc, chuyện này ai trong tập đoàn cũng biết.
Cộng thêm cô Cố lại thường xuyên đến †ìm Tổng Giám đốc, cho nên họ đều gặp qua, chỉ cần liếc là nhận ra cô ta ngay.
Cố Tử Yến mỉm cười, gật đầu: “Kình Hiên có ở tập đoàn không?”
“Dạ có, hôm nay Tổng Giám đốc không có lịch trình ra ngoài.” Lễ tân trả lời.
Cố Tử Yên ừ một tiếng, dịu dàng nói cảm ơn: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo như vậy đâu, cô Cố.” Lễ tân đáp lại.
Ánh mắt Cố Tử Yên hơi lóe