Bà cụ vẫy tay với Bạch Dương.
“Bà nội, cháu đến thăm bà đây.” Bạch Dương bỏ tay xuống, cầm quà đi vào.
Bà cụ đang định trách mắng cô mang đồ đến thì thấy ngoài cửa vẫn còn một người nữa đang bước vào.
“Kình Hiên?” Bà cụ ngạc nhiên nhìn Bạch Dương rồi lại nhìn Phó Kình Hiên: “Hai đứa đến cùng nhau à?”
“Không ạ, vừa nãy cháu gặp anh Phó trong thang máy nên đi cùng lên thôi ạ.”
Bạch Dương mỉm cười trả lời.
Phó Kình Hiên biết cô nói như vậy là để bà cụ không nghĩ nhiều, tránh cho bà có suy nghĩ bảo hai người tái hôn.
Mặc dù Bạch Dương làm vậy không sai, nhưng trong lòng Phó Kình Hiên lại thấy không vui lắm.
Anh là bệnh dịch à mà cô phải né tránh như vậy?
“Đúng là như vậy đó ạ.” Phó Kình Hiên đáp, vẻ mặt không tốt lắm.
Bà cụ thất vọng thở dài: “Vậy à, bà còn tưởng hai đứa đến cùng nhau chứ.”
Bạch Dương nhìn bà thì biết bà vẫn chưa thực sự từ bỏ ý định để cô và Phó Kình Hiên tái hôn, cô mỉm cười, chuyển chủ đề: “Sức khoẻ bà thế nào rồi ạ?”
“Khoẻ hơn nhiều rồi.” Bà cụ nở nụ cười đáp lại.
Bạch Dương gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Đột nhiên bà cụ nhớ ra điều gì, bà chỉ vào đầu giường: “Dương à, hôm qua con trai má Phùng đến thăm bà ấy, mang cho bà ấy rất nhiều sơn tra nhà trồng, không phải cháu thích ăn bánh sơn tra sao? Cầm về đi”
Bạch Dương nhìn sơn tra trong giỏ vừa †o vừa đỏ, khiến người ta muốn ăn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô