Mấy chục năm kinh nghiệm của bà cụ hơn hẳn Bạch Dương.
Bạch Dương không phát hiện ra nhưng bà đã cảm nhận được, trong lòng bà rất bất ngờ.
Vừa nãy bà nghi ngờ Phó Kình Hiên quan tâm Dương.
Bây giờ nghe Phó Kình Hiên thêm mật ong vào nước cho Dương, còn căng thẳng hỏi cô có thích không, đây nói lên điều gì, nói lên Phó Kình Hiên có tình cảm với Dương.
Chỉ là chính bản thân thằng cháu ngốc nhà bà còn chưa nhận ra mà thôi!
Nghĩ đến đây, bà cụ lại càng không hài lòng về Phó Kình Hiên.
Bạch Dương cười nhẹ với Phó Kình Hiên: “Không phải, chỉ là hơi bất ngờ thôi, cảm ơn Tổng giám đốc Phó nhé.”
Phó Kình Hiên nâng cằm: “Không cần.”
Anh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra anh tự quyết định làm vậy không khiến cô bất mãn.
Khoé môi Phó Kình Hiên cong lên, anh khá vui vẻ.
Bà cụ liếc mắt nhìn anh: “Đồ ngốc!”
Phó Kình Hiên nhíu mày: “Bà nói cháu ạ?”
Anh đã làm gì?
Sao lại thành kẻ ngốc rồi?
Bạch Dương cũng tò mò nhìn bà cụ.
Bà hừ lạnh: “Không nói cháu thì nói ai?”
Một người mà không hiểu tình cảm của mình, không phải kẻ ngốc thì là gì?
Phó Kình Hiên mím môi, trong lòng cảm thấy uất ức, đang định hỏi rõ lý do thì điện thoại anh đổ chuông.
Anh cau mày, lấy điện thoại ra, nhìn thấy Cố Tử Yên gọi tới, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp.
“Sao không nghe?” Bà cụ