Khi Bạch Dương thức dậy trong khách sạn đã là sáng hôm sau.
Cô nhớ tối qua mình bị cảm lạnh sau khi dính mưa nhưng bây giờ ngủ dậy lại thấy tinh thần rất sảng khoái.
Ngay sau đó Bạch Dương đã nhớ lại chiều qua Phó Kình Hiên lái xe đưa cô về Vịnh Tiên Thuỷ, trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được ai đó đút cho mình thứ gì vào miệng… Là Phó Kình Hiên sao?
Bạch Dương xua đi những hình ảnh trong đầu, nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi rời khỏi khách sạn.
Sau khi đến công ty, Bạch Dương gọi thư ký Đồng tới: “Lát nữa ông chủ của Chúng Tư sẽ tới công ty ký hợp đồng, cô chuẩn bị hợp đồng đi.”
Thư ký rất ngạc nhiên: “Sếp Bạch, cô đàm phán được với Chúng Tư rồi sao?”
“Ừ.” Mặc dù Bạch Dương không muốn thừa nhận nhưng nếu chiều hôm qua Phó Kình Hiên không vào phòng đó thì ông chủ Chúng Tư cũng không chịu đồng ý chấp nhận đơn hàng của Thiên Thịnh.
Cô nợ Phó Kình Hiên một ân tình.
“Vâng.” Thư ký gật đầu, nhanh chóng lui ra chuẩn bị hợp đồng.
Bạch Dương cởi áo khoác, treo lên móc áo, vừa định ngồi xuống xử lý giấy tờ thư ký mang đến thì điện thoại nội bộ trên bàn đổ chuông.
Cô nghe máy: “Alo?”
“Sếp Bạch, có người tên là Trình Minh Viễn muốn gặp cô.” Nhân viên lễ tân báo cáo: “Cô có biết người đó không?”
Bạch Dương đáp: “Dẫn anh ta lên đi.”
Chẳng mấy chốc, có người gõ cửa văn phòng, lễ tân dẫn một người đàn ông vào.
Người đàn ông mặc quần áo bình thường thoải mái, rộng rãi, mái tóc dày đen nhánh, đuôi tóc hơi xoăn, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ đến mức không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào, đẹp trai mà phóng khoáng.
Đôi mắt hẹp dài của anh ta tuỳ ý lướt quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại trên người Bạch Dương.
“Khả năng thích ứng của sếp Bạch đúng là rất cao.” Trình Minh Viễn bước tới trước bàn, kéo ghế ra