Vốn dĩ Bạch Dương không muốn, nhưng cô cảm thấy trong miệng chua chua nên vẫn nhận lấy.
Cô súc miệng hai lượt trước, đến khi miệng không thấy chua nữa mới bắt đầu uống nước.
Uống mấy ngụm nước rồi cô mới thấy thoải mái hơn, cơn cồn cào trong bụng dần giảm bớt, lúc này cả người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi không sao, cảm ơn nước của anh nhé Tổng giám đốc Phó.
Bao nhiêu tiền vậy, tôi trả lại anh.” Bạch Dương nói rồi lấy điện thoại ra.
Phó Kình Hiên đen mặt: “Một chai nước thôi mà, không cần đâu.”
“Đương nhiên là cần, tôi không thể tự dưng nhận lòng tốt của người khác.” Bạch Dương thấy anh không lấy điện thoại ra nên đã mở ví và lấy tiền mặt ra.
“Đây là tiền nước và tiền đi xe đến.”
Bạch Dương dúi tờ có mệnh giá lớn nhất vào trong tay Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên bỗng trở nên lạnh lùng: “Bạch Dương, cô muốn tính toán rõ ràng với tôi như thế sao?”
Bạch Dương lạ lùng nhìn anh: “Tính toán rõ ràng không tốt sao? Hai chúng ta ấy, nói dễ nghe thì là vợ chồng trước, khó nghe thì là hai người chẳng có quan hệ gì cả.
Nếu đã không có quan hệ gì thì tại sao lại không tính toán rõ ràng chút, chẳng ai nợ ai không tốt sao?”
“..” Phó Kình Hiên siết chặt tay, đột nhiên không biết nói gì để phản bác.
Đúng thế, hai người họ chính là hai người lạ không có quan hệ gì với nhau cả.
Cô làm thế là đúng, nhưng anh lại thấy rất khó chịu.
“Được rồi đó Tổng giám đốc Phó, tôi đi trước đây.” Bạch Dương không để ý anh đang nghĩ gì.
Cô vặn chặt nắp chai, sau đó bước qua người anh và đi về phía trước để trở lại chỗ ban nãy mà tiếp tục gọi xe.
Nhưng cô vừa mới đi được hai bước thì