Nghe thế, Bạch Dương thôi chế nhạo mà thở dài: “Thôi được, thật ra cũng không cần chú ý gì cả, chỉ cần bổ sung nồng độ đường trong máu bất cứ lúc nào là được”
“Bổ sung như thế nào?” Phó Kình Hiên nhìn cô.
Bạch Dương nghiêng đầu, nét mặt trên gương mặt nhỏ bằng bàn tay có vẻ không xác định lắm: “Chắc là ăn kẹo?”
Phó Kình Hiên nhếch môi: “Tôi còn tưởng cô biết chứ.”
“Tôi cũng có phải bác sĩ đâu, sao mà tôi biết được.
Thôi vậy, nói mấy chuyện này với anh làm gì chứ, tôi đi đây.” Bạch Dương xua tay định đi.
Kết quả còn chưa bước được đã bị Phó Kình Hiên bế lên.
Ban đầu Bạch Dương hơi bất ngờ, sau khi phản ứng lại thì mặt ửng đỏ rồi ra sức vùng vẫy: “Phó Kình Hiên, anh làm gì vậy?
Mau thả tôi ra!”
Phó Kình Hiên ôm chặt cô rồi đi tới chỗ chiếc xe: “Chở cô về.”
“Ai cần anh chở, tôi tự bắt xe được.
Anh mau thả tôi ra.” Hai chân của Bạch Dương cứ vẫy vùng trên không, hai tay đang cố gắng đẩy ngực anh ta.
Anh suýt không ôm chặt cô, hàng lông mày nhíu lại: “Còn vùng vẫy nữa là té đấy.
Cô cũng không muốn té đâu nhỉ, cô biết hậu quả khi bị té ngã không?”
Anh cúi đầu nhìn cô.
Đối mặt với cặp mắt thăm thẳm sâu như hố đen của anh, Bạch Dương bất giác yên tĩnh lại, sau đó giật mình nói: “Ý anh là sao, có phải anh biết…”
“Ngã thì có thể cô sẽ bị thương ở đầu.
Mai là ngày cuối để