Bạch Dương nhìn anh ta: “Chuyện mà anh muốn nói cho tôi là chuyện gì?”
Trình Minh Viễn đưa túi tài liệu qua: “Cô còn nhớ chuyện lần trước cô suýt ngã xuống ngựa không?”
Bạch Dương gật đầu: “Nhớ chứ.”
Lúc đó cô sợ đến mất hồn mất vía thì sao mà quên được.
“Chuyện anh cần nói có liên quan đến việc tôi suýt ngã xuống ngựa sao?” Bạch Dương hỏi.
Trình Minh Viễn ừ: “Thật ra chuyện cô ngã ngựa không phải là chuyện bất ngờ đâu.”
“Sao cơ?” Bạch Dương sửng sốt, tay ngừng mở tài liệu: “Anh nói không phải là chuyện bất ngờ sao?”
“Không sai, là do người làm.” Trình Minh Viễn trả lời bằng thái độ nghiêm túc.
“Không đâu, A Khởi nói với tôi là bất ngờ thôi, hơn nữa khi điều tra anh cũng có ở đó mà.’ Bạch Dương nhíu mày nói.
Trình Minh Viễn dựa ra sau: “Đúng vậy, khi đó chúng ta điều tra thì kết quả tra được là bất ngờ thật.
Nhưng hôm sau khi †ôi dắt ngựa đi dạo…”
Anh ta nói chuyện khi đó tìm thấy xạ hương.
Bạch Dương nghe xong thì nắm tay lại: “Ra là thế.”
Điều khiển từ xa khiến ngựa nổi điên, sau đó lợi dụng con ngựa để khiến cô ngã xuống.
Cách hại người này đúng là đủ để khiến người ta cho chỉ là chuyện bất trắc chứ không nghĩ đến là do Cố Tử Yên làm.
Mà dù có nghĩ đến thì cũng chẳng có bằng chứng để chứng minh là Cố Tử Yên làm, bởi vì Cố Tử Yên không hề đến chuồng ngựa, và cũng không hề tiếp xúc với con ngựa của cô.
Cách này y hệt cách mà Cố Tử Yên lợi dụng rắn độc để hại cô.
Xem ra đêm đó đánh nhau chưa đủ đây!
Nhưng không sao, cô sẽ ghi nợ mọi việc mà Cố Tử Yên hại cô và nhà họ Cố để cùng thanh toán với nhaul “Trong này là?” Bạch Dương hít sâu, nén cơn giận dữ tột độ trong lòng lại và hỏi.
Trình Minh Viễn nhìn cô: “Tôi còn tưởng sau khi cô biết mấy chuyện này thì sẽ rất tức giận chứ.”
“Đương nhiên