“Chở cô về!” Phó Kình Hiên chậm rãi nói.
Bạch Dương cảm thấy giận dữ: “Tôi nói tôi tự bắt xe chứ không cần anh chở về, anh không hiểu tiếng người sao?”
Phó Kình Hiên rũ mi: “Tôi làm theo lời bà nội chở cô về thôi mà, lên xe đi.”
Anh thả tay xuống rồi nhấn chìa khóa xe để mở khóa cửa xe.
Bạch Dương nhíu mày: “Bà nội bảo anh chở tôi về?”
Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên: “Đúng vậy.
“Nhưng khi ở trong phòng bệnh, bà nội bảo anh chở tôi về thì tôi đã từ chối rồi, bà cũng không ép nữa, vậy sao bây giờ lại bảo anh ra chở chứ? Phó Kình Hiên, chẳng lẽ anh đang lừa tôi?” Bạch Dương nhìn kĩ anh.
Phó Kình Hiên mở cửa xe: “Đâu có.
Bà nội nói trời tối rồi, bà không yên tâm để cô về một mình nên quyết định bảo tôi đi ra theo chở cô.
Được rồi lên xe đi, cô cũng không muốn bà nội lo đúng không?”
Bạch Dương im lặng, sau đó thở dài: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, cô quay người lại và cúi người bước lên xe.
Phó Kình Hiên thấy thế thì hàng lông mày nhẹ nhàng giãn ra.
Xem ra cô đã tin rồi.
Sau đó Bạch Dương đóng cửa sau của xe lại rồi đi vòng qua đầu xe, sau đó lên ghế lái: “Về Vịnh Tiên Thuỷ sao?”
Bạch Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói ừ.
Phó Kình Hiên mím môi rồi khởi động xe.
Dọc đường đi Bạch Dương chẳng nói câu nào với anh, vì không muốn nói nên chẳng nói gì.
Phó Kình Hiên nhìn cô qua gương chiếu hậu mấy lần, nhưng gương mặt bị bóng tối trong xe che đi nên không thấy rõ biểu cảm.
Bạch Dương yên lặng khiến anh cảm thấy không quen.
Sáu năm trước đây, không phải anh chưa từng chung xe với Bạch Dương.
Khi đó vì Bạch Dương thích anh, vậy nên khi trên xe cô đều tích cực