“Không, bảo anh ta tiếp tục.” Phó Kình Hiên cắt ngang lời trợ lý Trương, giọng nói hơi khàn khàn: “Không chỉ để anh ta nhìn chằm chằm, còn phải để anh ta nhìn tỉ mỉ kỹ lưỡng một chút, tốt nhất nghe ngóng rõ ràng thời gian và bệnh viện Bạch Dương đến khám thai, tiền thưởng gấp đôi.”
Trợ lý Trương gật đầu: “Vâng”
Sau đó nói lại lời của Phó Kình Hiên cho Tiểu Lý.
Tiểu Lý vui vẻ lập tức vỗ ngực cam đoan, sẽ không để cho bọn họ phải thất vọng.
Cuộc gọi kết thúc, trợ lý Trương nhìn về phía Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, đứa bé trong bụng cô Bạch là của ngài.”
Mí mắt Phó Kình Hiên rủ xuống: “Ừ”
“Ngài định làm như thế nào? Là giữ lại hay là…”
“Có giữ lại đứa bé kia hay không, không phải do tôi quyết định, mà là Bạch Dương, nếu như cô ấy muốn giữ lại, tôi sẽ âm thần sắp xếp tốt tất cho cho cô ấy, để cô ấy bình an sinh đứa bé ra, nếu như cô ấy không muốn giữ lại, tôi cũng tôn trọng cô ấy.” Phó Kình Hiên nói.
Nhưng khi nói nếu như cô ấy không muốn giữ lại, trái tim anh không nhịn được mà nhói đau.
Thậm chí còn hơi hoảng hốt.
“Thảo nào vừa rồi ngài để Tiểu Lý nghe ngóng thời gian và bệnh viện cô Bạch khám thai, hóa ra là như vậy.” Cuối cùng trợ lý Trương cũng hiểu rõ ý định của Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên nhếch bờ môi mỏng, không nói gì.
Trợ lý Trương nhìn ảnh chụp Cố Tử Yên bên cạnh máy tính, có lời muốn nói lại thôi.
Phó Kình Hiên nhìn thấy, nheo mắt: “Có chuyện gì cứ nói đi.”
“Thật ra tôi muốn nói, nếu như cô Bạch lựa chọn giữ