Tập đoàn Thiên Thịnh, Bạch Dương nhìn thấy hai chữ này, lập tức thở phào nhẹ nhõm: Vậy thì tốt.
Z-H: Sao vậy?
Bạch Dương thở dài, trả lời: Bạn tôi biết chuyện đêm hai tháng trước của tôi và anh, rất tức giận, đi tìm Trình Minh Viễn hỏi thân phận của anh, muốn tìm anh gây phiền toái, vì vậy anh không ở trong nước là tốt rồi.
Nhìn thấy tin nhắn này, môi mỏng của Phó Kình Hiên cong lên: Tôi biết rồi, nhưng cô nói những lời này với tôi, là đang lo lắng cho tôi sao?
Bạch Dương trợn mắt.
Người này đúng là tự luyến.
Lắc lắc đầu, đánh chữ trả lời: Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là cảm thấy chuyện đã qua lâu rồi, không cần thiết phải làm lớn lên mà thôi, hơn nữa cho dù tôi muốn lo lắng thì cũng là lo lắng cho bạn của tôi.
Hàm ý chính là, anh không có chỗ trong lòng tôi.
Vì vậy sao có thể lo lắng cho anh.
Môi mỏng của Phó Kình Hiên nhếch lên, trong lòng không vui khiến cho biểu cảm trên mặt cũng trầm xuống rất nhiều: Tôi biết rồi, còn có chuyện gì khác muốn nói không?
Bạch Dương: Không có.
Z-H: Ừ.
Sau khi gửi đi, Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm điện thoại di động, nhìn chằm chằm hai phút nhưng cũng không thấy Bạch Dương nhắn lại.
Phó Kình Hiên biết, cô sẽ không trả lời nữa, sắc mặt càng khó coi hơn.
Lục Khởi cũng vì chuyện đêm đó mà đi †ìm Trình Minh Viễn hỏi thăm về anh rồi.
Vậy mà cô lại không có ý định nói cho anh biết chuyện cô mang thai.
Thật ra Phó Kình Hiên rất muốn Bạch Dương nói cho