“Như vậy cũng không tệ, nhưng mà dù sao anh cũng phải nói suy nghĩ của anh cho Bạch Dương biết chứ?”
“Tôi biết, chờ đến khi Bạch Dương đưa ra quyết định bỏ hay giữ đứa bé, tôi sẽ nói cho cô ấy biết suy nghĩ của tôi.” Phó Kình Hiên trầm giọng nói Trình Minh Viễn suy nghĩ vài giây rồi nói: “Em cảm thấy không cần chờ đến lúc đó, muốn nói thì nói sớm chút, chờ đến lúc đó mới nói, không chắc Bạch Dương sẽ chấp nhận”
“” Phó Kình Hiên im lặng.
Trình Minh Viễn thở dài: “Được rồi, em nói đến vậy thôi, anh suy nghĩ cho kỹ đi.”
Sau khi nói chuyện xong, Phó Kình Hiên buông điện thoại di động xuống, ánh mắt u ám không rõ.
Bạch Dương siết chặt nắm tay, nhíu chặt mày, nhắn lại: Sao anh biết?
Z-H: Bạn cô đi tìm Trình Minh Viễn, Trình Minh Viễn nói cho tôi biết.
Nhìn thấy tin nhắn, Bạch Dương hiểu ra, nhịn không được vỗ trán một cái.
Thì ra là thế, cô còn tưởng anh sắp xếp nội gián bên cạnh cô.
Đúng là đàn bà chữa ngốc ba năm, chuyện như vậy mà cô cũng không