Trình Minh Viễn giật mình, lập tức bĩu môi: “Đúng rồi, đúng rồi, vậy mà em lại quên mất, anh giấu giếm thân phận thêm bạn bè với Bạch Dương, Lục Khởi muốn thông qua em tìm anh gây phiền toái, chắc chắn cô ấy sẽ báo với anh một tiếng.”
Nghe thấy ghen tuông trong giọng nói của Trình Minh Viễn, Phó Kình Hiên nhíu mày.
Anh ta đang ghen cái gì?
“Nếu anh đã biết Lục Khởi đến tìm em, vậy anh cũng biết chuyện Bạch Dương mang thai rồi chứ?” Trình Minh Viễn hỏi.
Gần hai tháng trước, cũng chính là sáng ngày hôm sau sinh nhật của Lục Khởi, Phó Kình Hiên gọi điện thoại cho anh ta, để anh †a xử lý sạch sẽ camera giám sát của câu lạc bộ, lúc ấy anh ta cũng tò mò là camera giám sát gì mà phải xử lý sạch sẽ, vì vậy trước khi xử lý xem một chút, khi nhìn thấy Phó Kình Hiên ôm Bạch Dương tiến vào một gian phòng, cả người đều choáng váng.
Cho nên, chắc hẳn là vì đêm đó nên Bạch Dương mới mang thai.
“Tôi biết.” Phó Kình Hiên gật đầu.
Trình Minh Viễn nheo mắt: “Nghe giọng điệu của anh không có chút dao động nào, dường như đã biết từ sớm rồi.”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng.
Thế mà lại đoán đúng rồi!
“Anh biết bao lâu rồi?” Trình Minh Viễn lại hỏi.
Phó Kình Hiên nhếch môi trả lời: “Đã mấy ngày rồi.”
Trình Minh Viễn chợt nhớ đến ngày ở trường đua ngựa kia, khóe miệng giật giật: “Thảo nào ngày đó Bạch Dương muốn cưỡi ngựa, anh lại ngăn cản Bạch Dương cưỡi, chỉ sợ khi đó anh đã biết rồi nhỉ?”
“Không sai.” Phó Kình Hiên thản nhiên trả lời, sau đó đó lập tức trầm giọng hỏi: “Cậu nói cho Lục Khởi biết người đêm đó là tôi rồi sao?”
“Không, anh bảo em xử lý sạch sẽ camera giám sát, chính là không muốn để Bạch Dương biết người đêm đó là