Nhưng Cố Việt Bân lại lộ vẻ chột dạ.
Thật ra, lúc bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp vừa được chiếu lên, ông †a đã phát hiện ra điểm không đúng, bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp ghi †ên ông ta căn bản không phải là bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của ông ta.
Cho dù ông ta kinh ngạc nhưng không muốn để lộ ra, dù sao sai cũng đã sai rồi.
Hơn nữa, ông ta cũng ý thức được, ông ta giành được ghế hợp tác không phải là do Kình Hiên vì Tử Yên mở cửa sau cho ông †a, mà vì bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp này.
Cho nên ông ta càng không thể thừa nhận bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp này không phải là của ông ta.
Nhưng ông ta không ngờ bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp lại là của con bé Bạch Dương chết tiệt kia.
Con bé chết tiệt kia không ngờ còn làm ầm lên.
“Phó Kình Hiên, anh nói bậy!” Bạch Dương nghe được Phó Kình Hiên nói bản kế hoạch đó là của Cố Việt Bân thì tức giận tới cả người run rẩy, thậm chí cũng không gọi anh là tổng giám đốc Phó nữa, gọi thẳng cả tên lẫn họ của anh ra: “Đây rõ ràng là bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của tôi.
Các người đừng tưởng các người gắn tên của Cố Việt Bân lên thì nó lại biến thành của Cố Việt Bân hải”
Nghe cô nói câu ‘gắn tên của Cố Việt Bân lên, ai nấy đều kinh ngạc tới ngây người.
Phó Kình Hiên còn nheo mắt lại: “Cô nói… là chúng tôi đổi bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của cô sang cho Chủ tịch Cố?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Bạch Dương lạnh lùng nhìn anh, có vẻ rất kích động: “Tôi thật không ngờ các người lại vô sỉ như vậy, vì để cho Cố Việt Bân giành được ghế hợp tác, lại dùng tới thủ đoạn không biết xấu hổ này.”
Nếu bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của cô thật sự rất tệ, bị loại, cô tất nhiên chấp nhận một cách tâm phục khẩu phục.
Nhưng rõ ràng không phải như vậy.
Bản quy hoạch chiến