Có cùng suy nghĩ như vậy không chỉ mỗi mình Bạch Dương mà mấy ông tổng còn lại cũng đang nghĩ vậy.
Dù sao mọi người đều thấy rõ hành động vừa rồi của Phó Kình Hiên.
Nếu như giữa Tổng giám đốc Phó và cô nhóc nhà họ Cố xảy ra vấn đề gì, thì họ cũng nên định nghĩa lại thái độ của họ đối với nhà họ Cố.
Hai tháng nay, từ sau khi nhà họ Cố leo lên bám được Tổng giám đốc Phó thì cũng trở nên kiêu ngạo hẳn, họ đều đã ngứa mắt với nhà họ Cố từ lâu, đương nhiên chỉ ước gì nhà họ Cố bị Tổng giám đốc Phó ghét bỏ.
“Xin lỗi, cuộc họp tạm ngừng một lát, tôi đi ra ngoài nghe một cuộc điện thoại.” Phó Kình Hiên không biết những người ngồi bên dưới đang nghĩ ngợi điều gì, anh cầm chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông đứng lên.
Anh biết, với cái xu thế này, nếu anh không nghe máy thì chắc chắn Tử Yên sẽ còn gọi tiếp.
Cho dù anh có tắt máy thì Tử Yên cũng sẽ gọi tới điện thoại của trợ lý Trương.
“Chúng tôi hiểu mà, chuyện công quan trọng, chuyện trong nhà cũng quan trọng, Tổng giám đốc Phó mau đi đi, đừng để vợ chưa cưới phải chờ lâu.” Mấy ông sếp Tổng bên dưới cười nói.
Phó Kình Hiên khẽ gật cằm, đi ra khỏi phòng họp.
Đương nhiên trợ lý Trương cũng đi theo ra ngoài.
Sau khi hai người đi, phòng họp lập tức trở nên náo nhiệt.
“Tổng giám đốc Phó thì đúng là thanh niên tuấn kiệt hiếm thấy, tiếc là ánh mắt nhìn phụ nữ không ổn, lại đi coi trọng con nhóc nhà họ Cố kia, mấy người nhìn cái kiểu con nhóc nhà họ Cố kia gọi điện thoại là biết ngay phiền phức lôi thôi cỡ nào, ở cạnh một đứa con gái như vậy thì sau này giám đốc Phó chắc chắn sẽ bị thiệt thòi thôi.”
“Còn không phải sao, trước kia tôi cũng có một cô bồ như vậy, không nghe điện thoại là y như rằng cứ gọi liên tục, đúng là phiền chết đi được.”
“Tổng giám đốc Bạch.” Đột nhiên, có một vị Tổng giám đốc nhìn về phía Bạch Dương.
Bạch Dương đang vừa uống trà vừa nghe mấy người họ bàn tán về Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên, đang nghe rất hào hứng, không ngờ lại có người quay sang hỏi tới cô.
“Tổng giám đốc Trương, có chuyện gì sao?” Bạch Dương