Mới vừa đi tới cửa, cô đã bị Phó Kình Hiên gọi lại: Chờ một chút.”
“Tổng giám đốc Phó gọi tôi sao?” Bạch Dương dừng bước lại.
Phó Kình Hiên đưa cho cô một tập tài liệu.
Bạch Dương nghỉ ngờ tiếp nhận: “Cái này là…”
“Đây là bản kế hoạch của Cố Việt Bân, cũng là cái bị Tử Yên đổi đi, tôi tưởng là của cô, tôi có sửa chữa rất nhiều chỗ, ghi rất nhiều ý kiến, cô có thể xem qua một chút, cũng có lợi cho hợp tác tiếp theo của cô.” Phó Kình Hiên lạnh nhạt giải thích.
Bạch Dương nghe vậy, lật tài liệu trong †ay ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều chỗ dùng bút đỏ đánh dấu phân tích và kiến nghị.
Cô nhìn mấy giây, gấp tài liệu lại, khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt: “Sao Tổng giám đốc Phó lại phải giúp tôi làm những thứ này?”
Lúc đó họ cũng không biết bản kế hoạch này là của Cố Việt Bân, đều tưởng là của cô, anh lại còn đi sửa cho cô, không cảm thấy là vẽ vời thêm chuyện sao?
Bởi vì cái này vốn chẳng phải chuyện cần thiết, chỉ nhìn sơ qua trên này có nhiều chỗ đánh dấu như vậy thì ai cũng biết là bản kế hoạch này kém cỡ nào, vứt đi là xong, cần gì phải tốn công tốn sức đi sửa chữa, thật sự khiến người ta không tài nào hiểu nổi.
Phó Kình Hiên rũ mắt xuống, che khuất sự u ám trong mắt: “Không phải là giúp cô, của tất cả mọi người tôi đều sửa chữa và đưa ra kiến nghị.”
“Là thế sao.” Bạch Dương gật đầu, không nghĩ thêm nhiều, tin anh.
Cũng phải, cô cũng đâu được anh xem trọng.
Cần gì phải cố ý thiên vị cho riêng cô chứ.
“Tôi