Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn họ với ánh mắt hoặc là ước ao hoặc là ghen tị.
Nếu là trước kia, Phó Kình Hiên sẽ chẳng thèm để ý tới những ánh mắt này, mặc cho bọn họ nhìn.
Nhưng bây giờ, không biết tại sao, anh lại không muốn để những người này bàn tán về anh và Tử Yên.
“Được rồi Tử Yên, em đứng cho ngay ngắn trước đã.” Phó Kình Hiên khẽ nhíu mày, kéo Tử Yên ra khỏi lông ngực.
Tử Yên đứng ngay ngắn xong thì dùng đôi mắt đỏ ửng nhìn anh: “Kình Hiên, em…
“Tới văn phòng nói chuyện.” Phó Kình Hiên nói xong câu này thì đi thẳng tới thang máy.
Tử Yên thấy anh còn chẳng thèm chờ cô thì bàn tay siết lại, sau đó vội vàng đi theo.
Tới văn phòng.
Tử Yên đi vào, tiếp tục câu nói dở dang lúc nãy: “Kình Hiên, em biết là anh còn đang giận em, nhưng mà Kình Hiên à, em thực sự không hề biết chuyện em tráo đổi bản kế hoạch của cô Bạch, em hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, lúc ba nói cho em biết, em hoàn toàn mơ màng chẳng hiểu gì.”
Phó Kình Hiên xoay người: “Em không biết?”
“Phải, em thực sự không biết, em nghĩ, có thể là nhân cách thứ hai của em làm.”
Tử Yên cúi đầu.
Phó Kình Hiên nhìn cô ta, vẻ dò xét: “Nhân cách thứ hai của em chỉ xuất hiện lúc em bị kích thích, lúc đó trong phòng tiếp khách chỉ có một mình em, Tử Yên em thử nói cho anh nghe, lúc đó em bị kích thích thế nào?”
“Không phải em bị kích thích trong phòng tiếp khách, em… Lúc em đưa bản kế hoạch tới thì gặp được cô Bạch ở dưới lầu.”
Tử Yên ngẩng đầu trả lời.
Phó Kình Hiên hơi run lên: “Em gặp Bạch Dương?”
“Vâng, lúc đó cô Bạch đang rời khỏi Phó Thị, cô ta đã ly hôn với anh rồi mà còn tới Phó Thị, cho nên em khó tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung, sau đó… Sau đó