Con ngươi của quản gia đảo một vòng, lại hỏi: “Nam hay nữ vậy?”
“Nữ” Trình Minh Viễn lại trả lời.
Quản gia trừng mắt, nhất thời vui mừng không thôi.
Thật tốt quá, cậu chủ nhà ông ta cuối cùng cũng có thể bắt lấy bắp cải rồi.
Nếu không tại sao cậu chủ phải bối rối mặc cái gì, nếu như là gặp bạn bè bình thường thì ăn mặc đại khái là được rồi, cho nên chắc chắn là cậu chủ đi gặp cô gái mình thích rồi.
Quản gia lau nước mắt kích động: “Cậu chủ, cô gái kia là ai thế, có cần tôi chuẩn bị cho cậu quà gặp mặt gì không?”
Trình Minh Viễn đương nhiên hiểu được, quản gia đã nhìn ra anh ta đã có người mình thích, cũng không phủ nhận nữa, anh †a suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuẩn bị cho tôi một bó hoa đi.”
Bạch Dương vẫn không biết tấm lòng của anh ta.
Cho nên anh ta không thể lập tức chuẩn bị quá nhiều quà một lúc, chỉ có thể từng chút từng chút để tránh dọa cho cô sợ.
“Được, để tôi đi chuẩn bị” Quản gia vui vẻ đi ra ngoài.
Trình Minh Viễn lại phải một mình đối mặt với đống quần áo này.
Nhưng ngay sau đó, anh ta đã nghĩ ra một ý kiến, liên hệ với nhóm tạo hình.
Hai giờ sau, Trình Minh Viễn đi tới địa điểm hẹn với Bạch Dương, là một quán cà phê yên tĩnh.
Sau khi đi vào, Trình Minh Viễn nhìn trái phải nhìn xung quanh một hồi mới thấy được Bạch Dương ngồi ở một góc.
Bạch Dương đang cúi đầu nghịch điện thoại di động, cũng không để ý anh ta tới.
Anh ta hơi căng thẳng siết chặt bó hoa †rong ngực, hít thở thật sâu, mới đi về phía đó.
Trong quá trình đi, nhịp tim của anh ta rõ ràng tăng nhanh,