Nếu không phải thấy thời gian không còn kịp nữa, anh ta chắc chắn đã lôi người thợ trang điểm kia ra đánh cho một trận, bắt thợ trang điểm làm cho anh ta trở về bộ dạng trước kia.
“Đừng nói nữa, đều là nước mắt.”Trình Minh Viễn thở dài, sau đó đưa bó hoa trong ngực qua cho cô.
Bạch Dương kinh ngạc chỉ chỉ mình: “Cho tôi hả?”
“Đúng, thích không?” Trình Minh Viễn gật đầu, có chút căng thẳng siết chặt nắm †ay.
Mặc dù bó hoa này là do quản gia chuẩn bị, nhưng là anh ta chỉ định lấy hoa hồng trắng.
Anh ta thì muốn tặng hoa hồng đỏ, nhưng mối quan hệ bây giờ của bọn họ rõ ràng không thích hợp lắm.
“Thích chứ, nhưng tại sao anh lại muốn tặng hoa cho tôi, tôi còn tưởng là anh cầm hoa theo để chuẩn bị lát nữa đi gặp một cô gái nào đấy, không ngờ lại là cho tôi.” Bạch Dương có cảm giác được người khác yêu mến mà lo sợ nhận lấy hoa.
Trình Minh Viễn thấy cô nhận hoa thì khẽ thở phào, sau đó lập tức cà lơ phất phơ nở nụ cười: “Bên ngoài có cô gái nào có thể so sánh được với cô chứ, chúng †a bây giờ chính là đối tác, để duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta, tặng hoa cũng là chuyện nên làm mà”
Bạch Dương nở nụ cười: “Anh thật đúng là biết cách nói chuyện, cảm ơn, hoa rất đẹp nha.”
Cô nhẹ nhàng đung đưa bó hoa hồng trắng trong lòng mình.
Trình Minh Viễn kéo ghế ngồi xuống: “Cô thích là được rồi”
“Anh xem muốn uống gì?” Bạch Dương đặt hoa sang một bên và đưa cho anh ta một tờ menu.
Trình Minh Viễn nhận lấy nhìn một lát rồi gọi một ly