Lúc trước đều là Bạch Dương đứng nhìn anh rời đi.
Anh biết, nhưng cũng không có quay đầu lại cho cô một cái liếc mắt.
Mà bây giờ, rốt cuộc cũng đến phiên anh đứng nhìn cô đi xa.
Hóa ra nhìn người khác rời đi, lại không chiếm được một cái ngoảnh đầu hoặc là đáp lại, cảm giác lại khiến người ta khó chịu đến như vậy.
Phó Kình Hiên hơi cúi đầu, đưa tay lên ngực, bên trong ngoại trừ chua xót, còn có một chút đau đớn.
Bãi đỗ xe.
Bạch Dương và Lục Khởi đi đến bên cạnh ô tô.
Lục Khởi mở cửa ra: “Bảo bối, em nói Phó Kình Hiên chắc bị khùng, nói lời xin lỗi em vì sao còn tự chạy đến nơi này?”
“Ai biết được.” Bạch Dương hạ vai, chui vào trong xe, không có hứng thú trả lời một câu.
Lục Khởi cũng đi theo lên xe: “Thật không hiểu anh ta suy nghĩ cái gì.”
Bạch Dương cười: “Nếu anh biết anh ta suy nghĩ cái gì, thành tựu ngày hôm nay của anh sẽ giống như anh ta.
Được rồi, lái xe đi, không thì bác gái chút nữa lại gọi điện thoại hỏi chúng ta sao còn chưa tới.”
“Được rồi” Lục Khởi gật đầu, khởi động xe.
Trên đường, điện thoại của Bạch Dương đột nhiên vang lên.
Cô mở to mắt, lấy di động ra nhìn thoáng qua, trên mặt hiện lên nét vui mừng.
Lục Khởi nhìn thấy, vội hỏi: “Ai vậy?”
“Tiểu Triết!” Bạch Dương đáp một câu, sau đó nghe điện thoại.
Lục Khởi nghe được là Lương Triết, bĩu môi, không nói chuyện.
“Triết.” Bạch Dương vui sướng hô lên trong điện thoại.
Giọng nói ôn hòa của Lương Triết truyền đến: “Chị, mấy ngày sau có thời gian không?”
“Có, sao vậy?” Bạch Dương hỏi.
Bởi vì cô đoạt được suất hợp tác, quyền quản lý trong tay Đoàn