Nghĩ xong, Bạch Dương hít sâu, ổn định †âm trạng, nhấc chân đi vào bệnh viện.
Lục Khởi cũng vội vàng đi theo.
Sau khi đăng kí xong, hai người đi đến khoa phụ sản.
Cách đó không xa, Tử Yên nhìn bóng dáng hai người biến mất ở thang máy, cắn môi dưới, đi đến quầy đăng ký: “Y tá, xin hỏi cô Bạch ban nãy, đăng kí khoa gì vậy?
Tôi là bạn của cô ấy, cô ấy gần đây tâm trạng vẫn luôn không tốt, cho nên tôi theo đến đây.
Không ngờ cô ấy thế mà tới bệnh viện, cho nên y tá làm ơn nói cho tôi một chút, tôi thật sự rất lo cho cô ấy.”
Tử Yên trên mặt lo lắng làm người ta xúc động, y tá bị cô ta thuyết phục, lật ghi chép đăng kí của Bạch Dương, nói cho cô †a: “Là khoa phụ sản.”
Nghe ba chữ này, Tử Yên khóe miệng hơi cong lên, nhưng rất nhanh lại trở về bình thường, trở lại bộ dạng lo lắng không thôi: “Tôi đã biết, cảm ơn cô y tá”
“Không có gì.” Y tá xua xua tay.
Tử Yên xoay người rời đi, lo lắng trên mặt lập tức biến mất không thấy, thay vào đó là vẻ đầy hưng phấn.
Cô lấy điện thoại ra, bấm số Lâm Diệc Hàng: “Nè, Diệc Hàng, Bạch Dương tới bệnh viện, tôi còn tưởng rằng cô ta sẽ chọn bệnh viện khác, không ngờ cô ta cuối cùng vẫn là tới chỗ anh này.
Diệc Hàng, tiếp theo nhờ anh.”
“Tôi đã biết, yên tâm đi.” Mắt kính Lâm Diệc Hàng phản ánh quang.
Tử Yên buông điện thoại, Phó Kình Hiên đi tới bên cạnh cô ta, mày hơi nhăn lại: “Tử Yên, không phải anh nói em ở cổng lớn bệnh viện chờ anh sao? Em sao lại chạy đến đây?”
Tử Yên ánh mắt lóe một chút, cười trả lời: “Xin lỗi anh Kình Hiên, em vừa mới thấy được một người