Ngày hôm sau, Bạch Dương hẹn Trần Thi Hàm cùng đi chọn một bộ lễ phục.
Hai người bước vào một cửa hàng lễ phục có tên Wanika.
Thời trang cao cấp của thương hiệu này rất được phụ nữ trẻ trên toàn thế giới ưa chuộng.
Vì thiết kế của nó mang đậm khí chất †hần tiên nên chỉ cần nhìn thoáng qua là người ta đã thích rồi.
Bạch Dương đứng trước một giá treo đầy lễ phục, cẩn thận chọn trang phục.
Bên cạnh, Trần Thi Hàm đột nhiên cảm thấy có một bộ không tồi, đưa tay lấy xuống: “Sếp Bạch, cái này thì sao, mình thấy rất hợp với cậu đó.”
“Để mình xem thử” Bạch Dương quay lại thì thấy một tay Trần Thi Hàm đang mang một bộ lễ phục dài màu trắng.
Bộ lễ phục không có quá nhiều kiểu dáng phức tạp nhưng chất liệu vải là dạ quang lại đặc biệt bắt mắt.
Nếu là ở nơi thiếu ánh sáng, bộ lễ phục này chính là tồn tại chói mắt nhất.
“Không tệ.” Đôi mắt Bạch Dương lộ ra vẻ yêu thích.
Trần Thi Hàm đưa nó cho cô: “Sếp Bạch, thử xem?”
Bạch Dương gật đầu: ‘Được.”
Ngay khi cô định hỏi nhân viên bán hàng phòng thay đồ ở đâu, một giọng nữ quen thuộc đột nhiên cất lên: “Cô Bạch, cô có thể đưa bộ lễ phục trên tay của cô cho tôi được không?”
Bạch Dương nhíu mày.
Nụ cười trên mặt Trần Thi Hàm đột nhiên sụp đổ: “Sếp Bạch, là Cố Tử Yên.
“Tôi biết.” Bạch Dương hơi nhíu mày nhìn Cố Tử Yên và Mạnh San đang ở phía trước.
Không ngờ Mạnh San được thả ra rồi.
Cũng đúng thôi, tính thời gian thì thời gian tạm giam quả thực đã qua, nhưng sau khi ra ngoài lại thực sự đi cùng với Cố