Nhà họ Mạnh tuy rằng có tiền nhưng tùy tiện mua một bộ lễ phục cả 3 tỷ thì đương nhiên là không có khả năng rồi.
Mạnh San cũng ý thức được tình cảnh của bản thân, nên sau khi Bạch Dương ở †rước mặt mọi người vạch trần chuyện cô mua không nổi lễ phục, cô vừa tức giận vừa xấu hổ, mặt mày đỏ bừng.
Trần Thi Hàm châm chọc không thương tiếc: “Yo, nhìn thấy cô vừa rồi kiêu ngạo như thế nào, tôi còn tưởng rằng cô rất giàu có chứ, nhưng hóa ra chỉ là thứ cáo mượn oai hùm mà thôi.”
“Cô… Đôi mắt của Mạnh San đỏ bừng vì tức giận.
Cố Tử Yên vỗ vai cô ta rồi nhìn Trần Thi Hàm cười nói: “Cô Trần à, Tiểu San không mua được, nhưng tôi có thể mua tặng cho cô ấy, còn cô nha, không biết cô Bạch có mua tặng cho cô không?”
“Tử Yên.” Mạnh San vui mừng khôn xiết khi thấy Cố Tử Yên nói giúp cô.
Nhất là khi nghe được Cố Tử Yên sẽ tặng lễ phục cho mình thì càng xúc động hơn.
“Tôi không cần quà từ sếp Bạch làm gì, đơn giản là vì tôi có thể mua được mà” Trần Thi Hàm lấy ra một tấm thẻ kim cương rồi quơ qua quơ lại.
Cố Tử Yên nhận ra đó là tấm thẻ kim cương của ngân hàng Quốc gia, ánh mắt cô thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, sau đó nó thì biến thành trầm tư.
Thẻ kim cương tuy không phải là thẻ hiếm nhưng cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể sở hữu, người bình thường mà sở hữu được thì giá trị con người cũng tâm khoảng hàng trăm tỷ.
Trần Thi Hàm này chẳng qua cũng chỉ là trưởng bộ phận tài vụ mà thôi, lại có được thẻ kim cương, rốt cuộc thì cô ta có thân phận gì chứ?
Nhưng dù thân phận của cô ta là gì đi nữa, cũng chỉ có được chiếc thẻ kim cương mà thôi, khẳng