Chỉ là không nắm tay? Anh ta buồn cái gì chứ?
Chẳng lẽ anh ta rất muốn cùng cô nắm tay sao?
Đùa gì vậy chứ!
Lắc đầu, Bạch Dương không nghĩ nhiều nữa, ngồi xuống ghế sofa số 5.
Đậu Đậu và Phó Kình Hiên ngồi ở hai bên cô.
Không phải họ ngồi tùy ý mà quy định mẹ phải ngồi chính giữa.
Thấy năm gia đình đều đã yên vị, người Giám đốc yêu cầu phục vụ mang bài đến.
Bạch Dương hướng dẫn Đậu Đậu chu môi, đặt lá bài poker lên miệng nhỏ của cậu bé, thấy nó không rơi xuống mới bỏ tay ra.
.
truyện kiếm hiệp hay
“Tốt lắm, cứ như vậy nha, Đậu Đậu đừng nhúc nhích, nếu không bài sẽ rơi xuống.”
Bạch Dương nhẹ nhàng nói với cậu.
Đậu Đậu chớp mắt, tỏ vẻ mình sẽ không lộn xộn.
Bên cạnh, Phó Kình Hiên nhìn hình ảnh Bạch Dương và Đậu Đậu hòa hợp với nhau, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm.
Cô ấy rất tốt với con của người khác.
Nếu đổi lại đứa con của bọn họ, cô có phải sẽ càng dịu dàng hơn không?
Vừa nghĩ tới đây, Giám đốc ở phía đối diện nói: “Được rồi, bây giờ bài đã được phát hết, như vậy tôi tuyên bố trò chơi chính thức bắt đầu, ba mẹ hãy chuẩn bị trong thời gian một phút, một phút sau, ba gia đình về nhất, chuẩn bị … bắt đầu! “
Ngay khi giọng của Giám đốc cất lên, năm gia đình bắt đầu di chuyển.
Đậu Đậu quay đầu lại đối mặt với Bạch Dương.
Bạch Dương cúi đầu, đưa miệng vào bài poker.
Nhưng cô không chuyển ngay cho Phó Kình Hiên.
Dù gì