Khó trách anh có thể phát triển tập đoàn Phó thị thành một tập đoàn hàng đầu ở Hải thành.
“Không có gì, là thói quen của tôi.” Nghe thấy Bạch Dương nói lời ngưỡng mộ, khóe miệng Phó Kình Hiên nhếch lên.
Bạch Dương nhìn nụ cười của anh, cho rằng anh đang đắc ý, cô bĩu môi, quay đầu sang chỗ khác.
Phó Kình Hiên nhíu mày.
Cô ấy làm sao vậy?
Anh có nói gì sai không?
Phó Kình Hiên cau mày suy nghĩ, nhưng anh không nghĩ ra mình đắc tội với Bạch Dương ở điểm nào.
Vừa định hỏi rõ ràng thì giọng của người Giám đốc lại vang lên: “Chúc mừng ba gia đình đứng đầu đã vào vòng 2.
Vòng hai là chống đẩy.
Mời các bạn đến bãi đất trống bên này.”
“Mẹ, mau đi thôi.” Đậu Đậu vứt lá bài trong tay, nhảy khỏi sô pha, kéo Bạch Dương chạy ra chỗ trống.
Về Phó Kình Hiên.
Nó không quan tâm đến người chú tồi tệ này.
Dù sao thì người chú xấu xa sẽ tự mình đi qua.
Bạch Dương cũng không gọi Phó Kình Hiên, một lòng đặt trên người Đậu Đậu, bảo cậu bé chạy chậm thôi.
Nhìn thấy một lớn một nhỏ đi xa không gọi mình, sắc mặt Phó Kình Hiên sa sầm.
Tiểu quỷ này, chắc chắn là cố tình.
Còn ghi hận mối thù xoa mặt.
Phó Kình Hiên hừ lạnh một tiếng, hai tay đút túi đứng dậy, chuẩn bị đi tới.
Đột nhiên, anh nhìn thấy một cái gì đó, dừng lại.
Chỉ thấy trên chỗ ngồi vừa rồi của Đậu Đậu hé ra một lá bài poker.
Đó là lá bài trong trò chơi mà họ vừa chơi.
Phó Kình