Haiz! Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, không ngờ cô Cố ngoài mặt hiền lạnh tốt bụng mà lại sai người làm chuyện này.
Cô Bạch đúng là khổ mà!
Sau khi người đàn ông rời đi, trợ lý Trương bước lên báo cáo với Phó Kình Hiên: “Sếp Phó, đã điều tra ra tung tích của ông chủ Giai Ngẫu rồi, anh ta đang ở Yabuli Resort.
”
Phó Kình Hiên đáp: “Không có việc gì nữa thì cậu lui xuống đi.
”
“Sếp Phó, lúc trước tôi đến nhà họ Cố cùng anh, thấy cầu thang của họ được trải thảm Ba Tư nhập khẩu, rất mềm.
” Trợ lý Trương nói tiếp: “Đèn chùm ở cầu thang cũng rất sáng, bước xuống là có thể nhìn thấy cầu thang.
”
Ý anh ta là: Cho dù Cố Tử Yên bị mù đi nữa thì đi ở cầu thang như vậy cũng sẽ không bước hụt.
Nhưng Cố Tử Yên lại bước hụt, còn đập đầu vào thành cầu thang, rách trán chảy máu, nhìn thế nào cũng thấy không hợp lý.
Phó Kình Hiên không nói gì.
Phó Kình Hiên cũng nghi ngờ với việc vô tình ngã bị thương của Cố Tử Yên, nhưng thấy cô ta nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trông rất đáng thương là lòng anh lại mềm đi, vì vậy anh đã xua tan ý định hỏi cô ta.
“Tôi biết.
” Giọng Phó Kình Hiên trở nên lạnh lùng: “Đi ra đi.
”
Trợ lý Trương im lặng đi ra.
Phó Kình Hiên ngồi một mình trong phòng làm việc hồi lâu, lạnh nhạt nhìn tài liệu liên quan đến tung tích của ông chủ Giai Ngẫu, chậm chạp không làm gì.
Một lúc lâu sau, anh cầm lấy điện thoại, mở tin nhắn ra, gửi cho Bạch Dương một tin nhắn.
Trên sân, Phó Kình Duy tìm đúng thời điểm để ném bóng, giành chiến thắng 3-2.
Bên ngoài sân, Bạch Dương nhìn các bậc phụ huynh, nhẹ giọng nói: “Không bằng người khác thì nhận đi, đừng tự coi mình giỏi rồi lại bị người khác coi là thằng hề.
”
“…” Mấy vị phụ huynh đều tức không nói nên lời.
“Tôi thắng rồi! Tôi thắng rồi!” Phó Kình Duy chạy về phía Bạch Dương, vẫn còn thở hổn hển nhưng trong giọng