Các phụ huynh cũng lần lượt đưa con mình về.
Phó Kình Duy theo Bạch Dương ra khỏi sân bóng rổ, nhìn bản hợp đồng trong tay, có cảm giác không chân thực.
Thực ra chiều nay khi Bạch Dương không nghe điện thoại, cậu ta có gọi cho Cố Tử Yên, muốn nhờ cô ta giúp mình.
Nhưng Cố Tử Yên lại uyển chuyển nói rằng mình đang ở bệnh viện nghỉ ngơi, không tiện giúp cậu, cô ta còn bảo: “Kình Duy, nghe lời anh trai em đi, đừng khiến anh ấy giận.
”
Cậu sắp tuyệt vọng rồi, nhưng về sau Bạch Dương vẫn tới.
Bạch Dương không chỉ giúp cậu cho mấy bậc phụ huynh kia một bài học, còn kiên định đứng về phía cậu, không khiến cậu phải sợ Phó Kình Hiên mà chỉ nói: “Đấu cho tốt.
”
Phó Kình Duy ngẩng đầu nhìn Bạch Dương trước mặt.
Sắc trời đã dần tối, hoàng hôn cũng không còn nữa, nhưng Bạch Dương trong mắt cậu lại như được bao phủ một vầng ánh sáng, phát sáng rực rỡ, tràn đầy uy nghiêm.
Tựa như vị cứu tinh của cậu!
Phó Kình Duy cất hợp đồng vào cặp sách, nhanh chân chạy lên đi bên cạnh Bạch Dương: “Chị dâu, hôm nay chị mặc đẹp lắm, dáng người cũng tuyệt đẹp, siêu mẫu đứng cùng chị cũng không nổi bật bằng!”
“…” Bạch Dương quay sang nhìn ánh mắt chân thành đáng yêu của cậu thiếu niên, chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Bạch Dương xoa cánh tay: “Tôi không còn là chị dâu của cậu nữa, gọi chị thôi.
”
“Vâng thưa chị.
” Phó Kình Duy đổi ngay lập tức.
Bạch Dương giúp cậu một việc lớn, bây giờ cô có bảo cậu gọi là tổ tông thì cậu cũng không chút do dự mà gọi cô như thế.
Phó Kình Duy đi tới bên cạnh xe, nhanh chóng mở cửa sau: “Chị lên xe đi, cẩn thận kẻo cộc đầu.
”
Bạch Dương không được tự nhiên, nhanh chóng lên xe.
“Em