Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Sao lại đứng đó? Lại đây nào.” Hắn dịu dàng cười nói.

Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngày mai thiếp muốn đuổi kịp lộ trình, chúng ta đêm nay yên tĩnh ngủ được không? Chàng không chạm vào thiếp, thiếp cũng không chạm vào chàng.”

Sắc mặt hắn cương cứng, nở nụ cười trông đến là kinh khủng: “Lại đây, đêm nay vi phu không chạm vào nàng.”

“Thật sự?” Nàng hồ nghi.

“Phải.” Hắn gật đầu.

Nàng chậm rãi tới gần hắn, đột nhiên phát hiện khí tức trên người hắn hết sức nguy hiểm, nhanh đến mức không cho nàng có cơ hôi chạy trốn, hắn giống như sói đói vồ về phía con mồi béo bở. (MTLTH.dđlqđ)

Lần này dây dưa rất lâu, Thanh Linh đã mơ mơ màng mang đi vào giấc ngủ rồi mà tay Tần Liễm vẫn không chịu an phận.

Nàng bị dọa nhảy dựng, buồn ngủ gì đó cũng bay đi hết hơn phân nửa: “Tần Liễm, mai thiếp muốn đuổi kịp lộ trình.” Liên tục mấy tối đều bị hắn mãnh liệt ân ái, đòi đến khi nào nàng mơ hồ ngất đi hắn chịu tha cho nàng, như vậy còn không đủ hay sao hả?

Nàng đánh rớt bàn tay đang mò mẫm trên ngực nàng, xoay người ngủ.

Hắn lại xoa xoa lên lưng nàng: “Phu nhân.” Thanh âm dịu dàng mà dinh dính, nàng nghe cũng mềm đến ba phần.

Đây…đây quá quyến rũ rồi!

Nàng vẫn không nhúc nhích, giả vờ chết ngất.

Giả vờ chết gì đó thật vô dụng mà. Hắn quấn cả thân lên người nàng, mân mê cần cổ trắng nõn cho đến khi dấu hồng ngân hiện dày đặc mới chịu bỏ qua.

Cảm giác
nụ hôn của hắn có xu thế không thể vãn hồi được nữa, nàng rốt cuộc cũng thôi không giả chết nữa, đành mở miệng thương lượng: “Thiếp mệt, chàng không cảm thấy buồn ngủ sao?”

Thương lượng không đạt được kết quả, nụ hôn của hắn ngày càng trắng trợn, càng vô liêm sỉ hơn. Răng môi quấn quít lấy nhau, bàn tay không an phận sờ nắn khắp cơ thể khiến nàng không cách nào phản kháng, bị hắn làm cho đến khi cả cơ thể không còn chút sức lực nào. Lúc bản thân tỉnh dậy trời cũng đã sáng choáng.

“Phu nhân, dậy ăn điểm tâm nào.”Tần Liễm đứng ở đầu giường, ciêm y chỉnh tề, bộ dáng phong thần tuấn lãng, công tử vô song.

Sói đội lốt người, nàng cũng chỉ dám âm thầm mắng thế thôi. Động động cơ thể, từ trên xuống dưới nhức mỏi như bị xe ngựa tông phải, nàng thở sâu một hơi. Hắn phải dày vò nàng như thế nào mà khiến cho bây giờ nàng không thể rời giường?

Nàng hung hăng trừng hắn rồi lại âm thầm mắng trong lòng. (MTLTH.dđlqđ)

Hắn cười khẽ, đưa tay ôm lấy nàng, tự tay mặc từng kiện quần áo vào giúp nàng: “Vi phu đã nấu chút 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện