*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Ngươi có thể thử. Hủy phấn hoa, mạng hắn cũng không còn.”Thái độ Thanh Linh rất cứng rắn, nàng thực sự rất cần phấn hoa Bạch Cốt thảo, nhưng không vì thế mà đánh mất tôn nghiêm của bản thân.
Sau đó Thanh Linh không nháy mắt chặt đứt một ngón tay của Hách Liên Dực, ném ngón tay vừa rời khỏi cơ thể chưa tới một phút đồng hồ đến trước mặt Cơ Khinh Hoa.
Hách Liên Dực đột ngột bị chặt một ngón tay, dù đã trải qua cơn đau khi bị phế hai chân, dù bây giờ chỉ là chặt đứt một ngón tay vẫn không khỏi đau đến tê tâm phế liệt. (MTLTH.dđlqđ)
Cơ Khinh Hoa bất ngờ, trơ mắt nhìn ái nhân bị chặt đứt một ngón tay, sợ đến hét lên thất thanh, lui về sau vài bước mới ổn định được thân hình: “Ngươi…ngươi…” Nàng ta vừa giận vừa sợ, khuôn mặt hết trắng lại đỏ, phẫn hận chỉ thẳng tay vào mặt Thanh Linh.
“Ta đếm đến ba, nếu ngươi không đưa phấn hoa cho ta, ta chặt tiếp một ngón của hắn. Nếu ngươi vẫn không muốn đưa, ngươi sẽ nhận lại được cánh tay của hắn.” Thanh Linh diện vô biểu tình nói.
Tâm Hách Liên Dực lạnh đi phân nửa, Thanh Linh từng tàn nhẫn phế đi chân hắn, hắn tin Thanh Linh nói được là làm được. Chân hắn đã bị phế, cũng không muốn mất đi một cánh tay nữa: “Đại Công chúa, đưa phấn hoa cho nàng ta đi.”
Cơ Khinh Hoa đau lòng nhìn Hách Liên Dực: “Được, bản Công chúa đưa phấn hoa cho ngươi.” Nói xong liền ném bình sứ vào tay Thanh Linh.
“Diệp Thanh Linh, mau thả chàng ra, nếu không hôm nay ngươi đừng mong rời khỏi nơi này.” Cơ Khinh Hoa uy hiếp nói.
Thanh Linh không thèm đếm xỉa đến lời nói của nàng, ném bình sứ Cơ Khinh Hoa vừa đưa lại cho Thư Nghiễn.
Thư Nghiễn đổ một chút bột trắng trong bình sứ, nhấp một chút nước bọt lên chỗ bột trắng đó. Bột phấn trong suốt liền dần chuyển xanh rồi chuyển đỏ: “Chủ Thượng.” Hắn đưa tay lên cho Thanh Linh xem.
Thanh Linh nhìn bột phấn trong lòng bàn tay hắn, đồng thời nàng ngửi được một chút mùi hương khác lạ. Nếu không phải khứu giác nàng nhạy hơn người thường, sợ rằng cũng không nhận ra mùi hương kia.
Sắc mặt Thanh Linh băng hàn, mâu quang như đao: “ Trầm Mộng tán?!” Người trúng độc này chỉ chìm vào giấc ngủ, không thống khổ, không đau đớn, bắt mạch bình thường cũng không thể nhận ra, chỉ qua mười ngày, người trúng độc liền chết trong giấc ngủ.
Trong giải dược lại có thêm độc dược, đã bị hãm hại qua một lần, Thanh Linh không để cho bản thân có cơ hội khinh địch lần nữa.
“Bản Công chúa không biết ngươi đang nói cái gì?” Cơ Khinh Hoa bĩu môi.
Thanh Linh liếc Thư Nghiễn
một cái, Thư Nghiễn hiểu ý liền mạnh tay bóp miệng Hách Liên Dực, toan đổ cả bình sứ vào miệng hắn.
“Các ngươi muốn làm gì chàng? Mau thả chàng ra!” Cơ Khinh Hoa khẩn trương nói, mắt thấy Thư Nghiễn nhất quyết muốn đổ thuốc bột đó vào trong miệng Hách Liên Dực, lại càng thêm khẩn trương: “Mau dừng tay!”
Bị Thư Nghiễn đổ một chút thuốc bột vào miệng, Hách Liên Dực cảm thấy ngực bắt đầu có chút trương trướng.
“Giải dược Trầm Mộng tán.” Thanh Linh hờ hững trầm giọng nói.
“Nếu phấn hoa này không có chút vấn đề nào, ta tự nhiên sẽ thả hắn. Nếu như hắn có vấn đề, ngươi nên nhớ, là chính ngươi đã hại chết hắn.” Đối với Hách Liên Dực cùng Cơ Khinh Hoa, nàng phải ác độc hơn hai người họ mới có cơ may sống sót.
“Khẳng định không có vấn đề, mau mau thả người.” Cơ Khinh Hoa thúc giục nói: “ Diệp Thanh Linh, ngươi thật đê tiện. Nói mà không giữ lời….Á!!!” Trong lúc nàng ta vẫn còn đang nói, Thanh Linh liền ném cho nàng ta thêm một ngón tay nữa.
“Đại Công chúa…”Mười ngón liền tâm, Hách Liên Dực đau đến nỗi không thể nói tròn chữ.
Cơ Khinh Hoa nhìn hắn thống khổ, không dám nói gì nữa, không còn cách nào khác phải giao giải dược Trầm Mộng tán cho Thanh Linh.
“Thư Nghiễn, chúng ta đi.” Thanh Linh buông tay thả Hách Liên Dực ra, nói với Thư Nghiễn.
“Ngăn Diệp Thanh Linh lại, không thể để cho nàng ta chạy thoát.” Cơ Khinh Hoa hạ lệnh, người của nàng lại bắt đầu động thủ với người của Thanh Linh.
Người của nàng nhiều, cao thủ cũng nhiều nhưng vẫn không thể ngăn Thanh Linh lại được.
“Truy! Cưỡi ngựa truy nàng cho ta! Nhất định không để cho nàng ta chạy thoát!” Cơ Khinh Hoa tức giận đến đỏ mắt hét lên.
Hách Liên Dực bị Thanh Linh tàn nhẫn chặt đứt hai ngón tay, Cơ Khinh Hoa rất lo lắng cho hắn, liền mau chóng đưa hắn về lại Hoàng Thành, tính toán muốn tìm đại phu giỏi nhất chữa trị cho hắn.
Thanh Linh cùng Thư Nghiễn dịch dung đơn giản, lại thay đổi toàn bộ quần áo, nhanh chóng biến thành một thân phận khác, trốn thoát khỏi sự truy lùng của Cơ Khinh Hoa.
Lúc này, nàng đang đứng sau một gốc cây cổ thụ, bên