Chương 29 – Thiếu sót ở đâu.
Lục Vân Khai cúp điện thoại, người đại diện đứng bên cạnh cậu vội hỏi: "Thế nào? Đạo diễn Lâm đã xác nhận là cậu?"
"Chắc chắn rồi." Tuy Lục Vân Khai rất phấn chấn, nhưng không đến mức thất lễ, chỉ cười nói, "Phim điện ảnh mới là một bộ phim trinh thám lấy bối cảnh lịch sử dưới thời Tống, nhân vật chính là vị thần thám nổi danh khi đó – Tống Tư."
"Tốt quá!" Người đại diện thở phào, "Công ty sẽ lập tức giúp cậu chuẩn bị hợp đồng."
Người đại diện Chúng Tinh tỏ ra vô cùng coi trọng bộ phim lần này, thế nhưng ngược lại, Lục Vân Khai lại cảm thấy người đại diện Trương Phương quá căng thẳng rồi, cậu đành khuyên nhủ anh ta: "Cũng không phải chuyện quan trọng gì, Trương ca cứ từ từ chuẩn bị là được rồi, gấp cái gì?"
"..." Trương Phương quả thực dở khóc dở cười.
Anh thầm nghĩ tên nhóc thiên tài dưới tay mình đúng là một thằng oắt còn chưa tốt nghiệp đại học, không biết cơ hội hiện tại của mình là điều mà bao nhiêu người mơ ước. Trong cái giới này, mỗi năm có biết bao trai xinh gái đẹp bước chân vào, nhưng phần đông trong số đó —— ít nhất phải 90% —— trầy trật đi diễn mười năm, hai mươi năm ròng cũng chưa chắc có cơ hội xuất hiện trên màn ảnh lớn. Cậu nghệ sĩ mới toanh này đúng là một diễn viên trời sinh, quả thật là một thiên tài, mới chỉ đóng một vai phụ trên phim truyền hình đã được đạo diễn phim điện ảnh chú ý, chọn làm diễn viên chính, điều này cũng giống như một ngôi sao trong nước đột nhiên được nâng lên thành siêu sao Hollywood vậy.
Trương Phương thầm xem xét tình huống hiện tại của Lục Vân Khai, không kìm được mà thở dài thườn thượt, bụng bảo tuy rằng tên nhóc chỉ biết một mà không biết hai này không có thói xấu nào khác, nhưng có khi còn khó chiều hơn cả những minh tinh danh tiếng.
Anh ta không yên lòng mà dặn dò: "Đến lúc công ty ký hợp đồng với bên đầu tư, cậu cũng phải có mặt, khi đó cậu phải nhớ cư xử thật khiêm tốn, lễ phép."
"Vâng." Lục Vân Khai khiêm tốn đồng ý.
"Khi đạo diễn thảo luận kịch bản với cậu, phải biết lắng nghe, suy nghĩ cho kỹ." Trương Phương tiếp tục dặn dò.
"Em biết rồi, đóng phim rất thú vị, Trương ca yên tâm đi, em sẽ không lơ là đâu." Lục Vân Khai cười nói.
... Chính là vì nghe thấy câu 'đóng phim rất thú vị' của cậu tui mới lo đó!
Trương Phương mắng thầm trong lòng, lý do anh không thể yên lòng về Lục Vân Khai, là bởi vì anh ta cảm thấy cái nhìn của Lục Vân Khai về giới giải trí giống hệt cái nhìn của một đứa trẻ: Cậu bước vào chốn này chỉ vì vui thích, chứ không phải vì ích lợi.
Giả như cậu ta chỉ là một diễn viên bình thường, có đến rồi đi cũng chẳng ai quan tâm. Nhưng Lục Vân Khai lại không phải. Trương Phương nghĩ thầm trong lòng. Lục Vân Khai là kẻ mà chỉ cần có nền tảng ổn định, thậm chí không cần đến khâu tuyên truyền và tài lực đầy đủ, nhưng vẫn có thể thành danh. Điều kiện trời sinh của cậu ta quá tốt, ngay cả thượng tầng công ty cũng đã nhìn ra tiềm lực của cậu nhóc này, đồng thời cũng có những tính toán riêng dành cho cậu.
Nhưng nếu con người này vì mang tâm tính chơi đùa mà bước vào giới giải trí... Chưa nói giới giải trí tổn thất bao nhiêu, nhưng riêng bản thân anh ta chắc chắn là tổn thất lớn.
Nếu như có điều gì đó có thể giữ chân Lục Vân Khai...
Trương Phương ngồi một bên, kín đáo đánh giá cậu nhóc Lục Vân Khai này, thấy Lục Vân Khai đang gọi điện cho cha mình, cậu vừa mới nói một câu "Có đạo diễn vừa ý con, sắp tới con sẽ được diễn trong một phim điện ảnh", người ở đầu dây bên kia lập tức ngắt lời cậu nhóc, ngay cả Trương Phương ngồi ở chỗ này mà vẫn có thể nghe được tiếng cười đắc ý phát ra từ loa điện thoại: "Bố biết là con trai bố không phải tầm thường mà! Cũng đi đóng phim cơ đấy! Lần này người ta cho con bao nhiêu tiền? Có được hơn trăm vạn không?"
Lục Vân Khai vừa có phần đắc ý, lại vừa có phần bất đắc dĩ, chỉ nói qua loa vài câu rồi cúp điện thoại, cuối cùng cậu cũng không nói sẽ được bao nhiêu tiền —— bây giờ ngay cả hợp đồng còn chưa có kia kìa!
Khi lên mười tuổi, cha mẹ ly hôn, Lục Vân Khai sống với cha cho đến giờ.
Cha của cậu chỉ là một quản đốc công trường rất bình thường.
Nhưng có phần ưa khoe mẽ.
Gương mặt Trương Phương không có gì thay đổi, nhưng trong lòng âm thầm tính toán.
Anh ta thấy thời gian đã gần kề, bèn đứng lên nói: "Gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi."
"Tốt." Lục Vân Khai nói xong, đứng lên từ ghế salon, nốt gót Trương Phương bước ra ngoài.
Trên hành lang lót bằng thảm màu nâu nhạt bên ngoài văn phòng, hai người một trước một sau mà đi, khi đến chỗ ngoặt, Lục Vân Khai sơ ý va vào một cô gái từ phía bên kia bước tới.
Cậu vội vã lui về sau một bước, thuận tiện đưa tay đỡ đối phương, sau đó nhìn thấy rõ ràng dung mạo của cô gái trẻ vừa đụng vào ngực mình: cô thiếu nữ đó chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi, người cao khoảng hơn một mét sáu, dáng người bé nhỏ xinh xắn, cô gái mặc một chiếc váy màu trắng, mang đôi sandal hồng nhạt, lộ ra móng chân mượt mà; nhìn lên phía trên là suối tóc đen nhánh buông dài đến eo, cùng gương mặt trái xoan nõn nà.
Cô gái nọ thật sự rất xinh đẹp, hơn nữa nhìn qua thật thuần khiết, trong nháy mắt đó, Lục Vân Khai không khỏi sững sờ.
Ngược lại, thiếu nữ kia lại không quá chú ý đến Lục Vân Khai và Trương Phương. Khi đụng vào người lạ, ban đầu cô nhíu mày một chút, sau đó dãn ra, lịch sự xin lỗi hai người trước mặt rồi đi tiếp.
Lục Vân Khai cũng đi thêm mấy bước, tiến vào thang máy.
Sau khi vào thang máy, cậu ta có phần tò mò, bèn hỏi Trương Phương: "Cô gái vừa rồi là ai vậy?"
"Một nghệ sĩ mà Chúng Tinh mới ký hợp đồng, tên là Tiết Doanh." Trương Phương cười nói.
Vừa rồi, khi thấy Lục Vân Khai và Tiết Doanh va vào nhau, trong đầu anh ta bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng.
Ý nghĩ này đến một cách nhanh chóng mà hiển nhiên, khiến cho Trương Phương hận không thể ngay lập tức