Chương 31 – Cao chót vót.
Từ những bài tập huấn luyện thêm từ Vương An, Giang Hưng nhanh chóng nắm bắt được ý tưởng của vị đạo diễn này: không dung nhập cảm tình, chỉ thông qua động tác và nét mặt để cuốn hút người khác.
Giả sử năm nay Giang Hưng chỉ mới hai mươi ba tuổi, thì ý tưởng này không có gì là không đúng, cảm xúc của nhân vật có thể từ từ lĩnh ngộ, nhưng điều cần thiết hơn cả là thông qua ngôn ngữ hình thể để phần nào thể hiện những tình cảm này, biểu đạt những xúc cảm một cách hoàn mỹ trước mắt người xem.
Nhưng vấn đề là, Vương An không biết Giang Hưng đã qua cái tuổi hai mươi ba từ rất lâu rồi.
Trên thực tế, đối với một người đã lăn lộn trong giới giải trí hơn hai mươi năm như anh, tuy phần lớn thời gian đều không được chỉ dạy đầy đủ, nhưng suốt hai mươi năm ngày ngày đêm đêm không ngừng cố gắng, từ việc nắm bắt tình cảm nhân vật, đến biểu đạt cảm xúc thông qua hình thể bên ngoài, đã đạt đến một giới hạn nhất định.
Anh đã đạt đến bình cảnh.
Bình cảnh này không thể thông qua rèn luyện, giảng giải thông thường mà vượt qua được.
... Khi Vương An quan sát Giang Hưng tập luyện, càng luyện càng rối tinh rối mù, thì cũng hiểu được phần nào.
Thời gian đến ngày 'Tô Thức Truyện' bắt đầu khởi động máy cũng chỉ còn nửa tháng, nhưng việc luyện tập của Giang Hưng vẫn mãi không tiến bộ.
Từ lúc bắt đầu đến hiện tại, hầu như anh đều giậm chân tại chỗ —— Nếu xét về ngôn ngữ cơ thể, diễn xuất của anh không thể nói là kém, dù sao thì nền tảng gây dựng suốt hai mươi năm vẫn còn đó.
Nhưng không kém cũng không có nghĩa là tốt.
Ngôn ngữ cơ thể của Giang Hưng lúc này, ngoại trừ việc có thể biểu đạt tương đối chính xác, thỏa đáng nội dung cần biểu hiện, thì không còn gì khác.
Nói đúng hơn, diễn xuất bên ngoài của anh không có điểm sáng, thậm chí còn không có bao nhiêu dấu ấn cá nhân.
Sau khi uốn nắn, chỉ dẫn Giang Hưng suốt một thời gian, Vương An nhìn đến kết quả hiện tại, không thể không đánh giá một câu: "Bây giờ tôi đã hiểu tại sao cậu nhất định phải đắm chìm vào diễn xuất."
Quả thật, nếu đánh giá một cách công bằng, bỏ qua yếu tố tình cảm nhân vật, chỉ xét trên kỹ thuật diễn, thì diễn xuất hiện giờ của Giang Hưng chỉ ở mức tạm chấp nhận được mà thôi.
Giang Hưng đương nhiên biết được điểm yếu hiện tại của mình, nhưng có câu 'nói thì dễ, làm mới khó' rất phù hợp trong trường hợp này.
—— Anh biết vấn đề hiện tại nằm ở đâu, nhưng có thể dựa vào khả năng của mình để giải quyết vấn đề đó hay không, lại là một chuyện khác.
Nhiều ngày liên tiếp không có đột phá khiến Giang Hưng quyết định thả lỏng một chút, anh đi về phía Vương An, xin phép một ngày nghỉ.
Đối với quyết định này của Giang Hưng, Vương An lại rất đồng ý, còn dặn thêm: "Có một số việc dù có vội cũng không thành được, cậu cứ đi dạo đâu đó hay làm việc khác mà tìm linh cảm, cũng có thể xem mấy bộ phim kinh điển để học tập diễn xuất của người khác, nếu thấy không đủ thời gian, cũng không cần gấp gáp quay lại."
Nhưng phương pháp tham khảo phim ảnh kinh điển đó, Giang Hưng không phải chưa từng dùng qua, hơn nữa anh không chỉ xem qua phim kinh điển trong quá khứ, mà còn cả trong tương lai nữa.
Mà kết quả của phương pháp này —— chính là diễn xuất hiện tại của anh.
Cho nên Giang Hưng chỉ mỉm cười gật đầu, chứ không thật sự làm theo lời Vương An đề nghị, thay vào đó, anh chậm rãi lái xe dạo chơi xuyên qua các con phố.
Tại thành phố thủ đô của quốc gia này, dòng xe cộ, dòng người, chen chúc như thể mọi người trên thế giới đang không ngừng đổ về đây.
Nhưng vẫn có một số nơi tương đối yên tĩnh.
Giang Hưng đi qua các ngõ hẻm nhỏ chằng chịt như mạng nhện, những phiến đá trên lề đường vì nước mưa xuống mà ẩm ướt, trơn trượt, mấy khóm hoa dại không tên vươn lên từ những vách tường, thấp thoáng run rẩy dưới ánh mắt của dòng người qua lại.
Trước khung cảnh dịu êm này, tâm trí của Giang Hưng vốn luôn căng thẳng vì vấn đề diễn xuất cũng dần dần thả lỏng, anh quanh quẩn xung quanh một lúc, rồi bước vào một quán ăn nhỏ ven đường, dùng một ít thức ăn nhẹ, tán gẫu câu được câu chăng với chủ quán mãi cho đến khi một cuộc điện thoại gọi đến, mới rời đi.
Ông chủ của quán ăn bình dân đó năm nay đã qua bốn mươi tuổi.
Bên dưới ánh đèn đường rực rỡ buổi tối, ông ta nhìn cậu thanh niên xa lạ đã cùng trò chuyện với mình hơn nửa ngày rời đi, hai người đã nói chuyện thật thú vị, ông vẫn hơi luyến tiếc vì không hỏi tên của cậu ta, sau đó chủ quán nọ lại nghĩ nghĩ một lúc, nhủ thầm: "Ừm... Sao thấy cậu trai kia trông có vẻ quen quen? Àiiiii, mỗi ngày gặp nhiều người như vậy, chẳng nhớ được gì cả!"
Cuộc điện thoại khiến Giang Hưng rời khỏi con hẻm nhỏ, là từ Lục Vân Khai gọi đến.
Khi Giang Hưng nhận lấy cuộc gọi từ Lục Vân Khai, anh còn có phần kinh ngạc, nói qua nói lại mấy câu, liền phát hiện người kia đang đứng ngay trước phòng ở của mình ——
Cậu nhóc này, muốn đến là đến!
Giang Hưng quả thật có chút dở khóc dở cười, cả hai đều là minh tinh, đã là minh tinh rồi mà còn cá tính tùy tiện thế này, thì muôn đời không cách nào làm công tác xã giao thành công được. Không hẹn trước mà đã lon ton chạy đến trước cửa nhà người ta đòi gặp? Dám chắc mười lần thì có bảy tám chín lần thất bại!
Cũng may tối hôm đó Giang Hưng chỉ không ở nhà, chứ không phải có công việc bận rộn gì.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Hưng bèn vội vàng lái xe rời khỏi con ngõ, chạy về nhà, vừa may anh đi cũng không xa lắm, trên đường cũng không có bao nhiêu xe cộ, qua mười lăm phút sau, anh cũng về tới khu nhà ở, vừa đỗ xe xong thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên ban công tầng lầu nơi mình ở, có một người đang vươn hai tay ra, cả người nghiêng về phía trước, như thể sắp từ trên lầu ngã thẳng xuống dưới ——
Trái tim Giang Hưng hẫng một nhịp!
Anh lập tức mở cửa chống trộm, hai ba bước chạy thẳng lên lầu, khi chạy đến tầng lầu nơi mình sống thì ấn tay vào tường lấy lực bật lên, nghe được tiếng động, tầm mắt vừa chuyển, lập tức đón lấy ánh mắt của Lục Vân Khai.
Lục Vân Khai vẫn đang duy trì tư thế dang hai tay, cả người đổ về phía trước như lúc đầu, cậu thấy Giang Hưng đang đứng đó, thở gấp không ngừng, như thể vừa chạy vội lên thì kinh ngạc lắm, mới hỏi: "Giang ca?"
"... Cậu," Giang Hưng cố gắng bình ổn lại hô hấp và cả tinh thần của mình. Đến khi cả hai vừa đối mặt, nhận ra cái suy nghĩ 'Lục Vân Khai sắp nhảy xuống' chỉ là hiểu lầm hoặc lỗi thị giác của của bản thân, Giang Hưng thoáng yên lòng, nhưng cũng không nhịn được hỏi, "Cậu đang làm cái tư thế gì thế này?"
"Tự nhiên muốn thử cảm giác bay xuống dưới thì sẽ như thế nào, nên em mới dang tay ra thôi." Lục Vân Khai cười lớn, "Hồi trước em có kể qua cho anh, bộ phim điện ảnh mà em sắp đóng đó, sẽ có rất nhiều cảnh hành động, lúc đó chắc là sẽ được treo lên dây cáp linh tinh, em mới nghĩ đến thôi đã thấy thích rồi!"
Đáp án kiểu này.
Giang Hưng quả thực không biết nên đáp lại thế nào, đành phải nói: "Được rồi, cậu tới đây đi... Sao cậu muốn đến mà lại không gọi điện báo trước cho tôi?"
"Tại vì em mới quyết định đây thôi, hơn nữa vừa lúc có việc gần đây, nên mới gọi cho Giang ca, bây giờ cũng đâu có muộn." Lục Vân Khai cười nói, cầm nửa lốc bia dưới chân mình, theo Giang Hưng vào trong nhà.
Giang Hưng mở đèn điện, đưa cho Lục Vân Khai một đôi dép lê để thay, sau đó dò hỏi: "Phim cậu sắp đóng bao giờ khởi động máy?"
"Nghe bảo là mười bữa nữa." Lục Vân Khai nghĩ nghĩ, "Cũng không còn bao lâu đi."
Giang Hưng gật đầu, anh không hỏi xem Lục Vân Khai chuẩn bị đến đâu rồi —— dù sao thì những chuyện như vậy cũng không cần hỏi.
Nhưng Giang Hưng không hỏi, Lục Vân Khai lại nhịn không được mà hỏi: "Giang ca, phim của anh với em quay gần như cùng lúc, địa điểm cũng là cùng một nơi, có khi còn đụng