Trần Đại Long thấy nụ cười này, có cảm giác đây là điềm không lành.
Tuyết Tình mở mắt tròn xoe, ngược lại rất là chờ mong.
Lý An Đăng nhìn nàng nói.
"Người cô cần tìm không phải tôi, mà là anh ta!"
Tay của hắn cũng đưa qua Trần Đại Long.
Tuyết Tình bất ngờ nhìn sang, tuy nhiên Trần Đại Long dường như không thể tiếp nhận theo những gì Lý An Đăng nói, cảm xúc có chút cừng đờ.
"Anh...!Trâu bò, anh đừng có đùa tôi chứ!"
Lý An Đăng cười.
"Có phải hai cô muốn tìm người tên Trần Đại Long?"
"Đúng, tướng công tên Trần Đại Long!"
"Ặc..." Trần Đại Long hết sức kinh ngạc, có cần thiết gọi đủ danh tính như vậy không, nhất định là trùng hợp.
"Phải rồi, trùng hợp, nhất định là có người trùng tên với tôi!" Cậu không còn sinh lực, yếu ớt nói.
Tuyết Liên liền nói.
"Không trùng hợp, làm sao có hai người cùng tên cùng địa chỉ!"
Sau đó cô nắm lấy tay Tuyết Tình.
"Uổng công chúng ta đến đây, đi về!"
"Khoan đã!" Tuyết Tình kéo lại nói.
"Chúng ta quá gấp, tướng công chưa kịp chuẩn bị tâm lý!"
Nàng ôm Tiểu Ngọc đi đến đối diện Trần Đại Long, đứng sát trước mặt cậu.
"Tướng công có biết ta không?"
Trần Đại Long suýt nữa không kiềm được trước nhan sắc nàng, hơn nữa còn có một loại cảm giác thân thiện bình an.
Bất quá chuyện này có hơi...!
"Cô, tôi xin lỗi, tôi chưa từng gặp qua cô!"
"A, ta cũng chưa từng gặp tướng công!" Tuyết Tình hồn nhiên nói.
"Không gặp?" Trần Đại Long không biết xử lý vấn đề này như thế nào, nhìn qua Lý An Đăng.
Đương nhiên Lý An Đăng cũng chưa gặp qua loại chuyện này, nhưng hắn hiểu lời nói trong phong thư.
"Trong này viết, cha mẹ hai người đã đồng ý đính ước, Tuyết Tình đủ mười tám tuổi sẽ cưới chồng, còn Trần Đại Long được gả!"
Lý An Đăng không phải loại sắc đá, đọc đến đây không nhịn được cười.
"Đúng rồi tướng công, ba mẹ chúng ta đều đã đồng ý!" Tuyết Tình một mặt cười duyên nói.
"Trên này có chữ ký!" Lý An Đăng đưa phong thư giao cho Trần Đại Long, cậu nhận lấy.
Nhưng Miêu ngữ cậu không tài nào nhìn ra, bất quá nhìn xuống hàng chữ ký, trên gương mặt cậu có chút thay đổi.
"Chữ ký, là..."
Lý An Đăng nhìn qua.
"Là chữ ký anh thật sao?"
"Không, là...!Mẹ tôi!"
Trần Đại Long như nhớ ra chuyện gì, bàn tay vỗ lên đầu một cái.
"Thì ra...!Haiz!"
Thì ra, năm Trần Đại Long tám tuổi có ở gần Miêu tộc.
Dĩ nhiên không đi du lịch, lúc đó gia đình cậu xuất khẩu lao động nước ngoài.
Không may cậu bị mắc một chứng quái bệnh, gần đó chỉ có hai trạm xá nhưng rất nghèo nàn, không thể chữa trị cho cậu.
Còn nếu như chuyển cậu đi xa hơn, đến bệnh viện lớn, e là không đủ khả năng.
Mẹ cậu chạy đông chạy tây kiếm tiền, kết quả có một người giới thiệu trong thôn Miêu tộc có thể chữa cho cậu.
Quả thật, mẹ cậu đưa cậu đến, có người chữa được cho cậu khỏi bệnh.
Người này là cổ sư, có y thuật rất lạ, vừa vặn chữa ngay quái bệnh, cậu nhanh chóng qua khỏi nguy kịch, hơn nữa người này lại không lấy tiền.
Nhưng người này nhìn cậu, dường như phát hiện điểm đặc biệt, thấy rất thích thú.
Ông ta muốn cậu và con gái ông ta sau này lớn lên có thể làm vợ chồng.
Mẹ Trần Đại Long mang một cái ơn này, không dám từ chối, thế là hai bên lập ra bản giao ước.
Lại nói về gia cảnh Trần Đại Long không có gì tốt, nếu sau này lập gia đình, mẹ cậu cũng không phiền.
Lúc đó Trần Đại Long còn nhỏ, nào có suy nghĩ gì.
Sau này, thời buổi hiện đại, chuyện tình cảm là do đôi bên tình nguyện, cậu cũng quên mất rồi.
Không nghĩ đến hôm nay gặp Tuyết Tình, nhắc cậu nhớ lại chuyện năm xưa.
"Cô rất xinh đẹp, tại sao lại để ý đến mấy chuyện này? Trước kia ba mẹ chúng ta lạc hậu nên không biết, hơn nữa cô lại xinh đẹp, cô không cảm thấy thiệt thòi sao?" Trần Đại Long gãi đầu nói.
"Không có gì thiệt thòi, cưới về ta sẽ chăm sóc cho tướng công!" Tuyết Tình nói chuyện như một điều hiển nhiên.
"Ai da, chăm sóc!" Lý An Đăng cảm thán.
"Tôi nói cho cô biết, tôi rất vô dụng!" Trần Đại Long nói.
"Không sao, về có thể học!"
"Tôi không có tiền đồ, không có công việc ổn định, nói chung là nghèo!"
"Cũng đâu quan trọng!"
"Tôi thật sự rất nghèo, không có tiền cưới vợ đâu!" Trần Đại Long nói như van nài.
Tuyết Tình ngẩn ra một lúc, sau đó